“Ngày thường rất ít khi phụ thân uống say như vậy, hôm nay trong lòng hắn quá vui mừng, cứ mặc cho hắn uống đi. Đại ca tới đây, ngươi uống chút canh giải rượu này trước. Sau đó ngươi ra bên ngoài hóng gió cho bay hết mùi rượu, chút nữa đừng làm đại tẩu khó chịu vì mùi rượu trên người ngươi.”
Lê Tường múc một chén canh giải rượu vàng óng ánh có mùi quất thơm nhàn nhạt. Ngửi mùi hương, uống một ngụm lại cảm thấy vị ngọt nhàn nhạt.
Đại khái là tác dụng của tâm lý, cho nên sau khi uống xong, Liễu Trạch cũng có cảm giác mùi rượu trên người đã tiêu tán đi rất nhiều.
Hắn rất ngoan, uống xong canh giải rượu đã trở nên thành thành thật thật đi quanh cửa hàng để bay hết hơi rượu trên người.
Sau khi hắn đi được hai vòng, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi hắn lại. Nghe thanh âm dường như là một thiếu niên trẻ tuổi.
Nương theo ngọn đèn dầu ở ngoài cửa hàng, Liễu Trạch quay đầu lại đánh giá thiếu niên to cao trước mắt.
Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác đối phương có chút quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.
Chẳng qua không chỉ một mình hắn cảm thấy quen thuộc, Ngũ Thừa Phong cũng thấy nhìn hắn rất quen mắt.
Bởi vậy lời đã đến miệng, Ngũ Thừa Phong lại không nói nên lời nổi. Trùng hợp đúng lúc này đột nhiên Lê Giang từ trong cửa hàng hô một tiếng A Trạch.
Một câu này lại khiến Ngũ Thừa Phong giật mình hiểu ra, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611340/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.