Từ cái hố ở giữa có thể thấy bên dưới đã lên men thành rượu hoàn hảo rồi, không có mốc meo không có lông dài, ngửi một chút lại không thấy vị chua.
Nàng trực tiếp lấy ra một cái muỗng, dội nước sôi qua rồi múc một chén rượu gạo. Nàng dùng gạo kê làm rượu ra thành phẩm thơm hơn rượu gạo lúc hiện đại nhiều, hy vọng hương vị cũng không làm nàng thất vọng.
Quan Thúy Nhi cũng cầm cái muỗng, nàng ấy và biểu muội mỗi người nếm một muỗng nhỏ.
“Ngọt thật đấy!” Lê Tường kinh hỉ không thôi.
Không nghĩ tới dùng gạo kê này để lên men rượu gạo không chỉ cho ra hương rượu thơm nồng nàn, mềm mại không gay mũi, mà hương vị còn ngọt ngào như vậy. Không kém hơn rượu gạo nàng làm ở hiện đại chút nào
Uống rất ngon!
Hai tỷ muội, mỗi người một ngụm rất nhanh đã uống hết rượu gạo trong chén. Lê Tường còn tốt, nàng chỉ cảm thấy nó như một loại đồ uống bình thường khác.
Nhưng phản ứng của Quan Thúy Nhi khá lớn, mặt nàng ấy đỏ hồng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.
“Tương Nhi, Thúy Nhi đây là làm sao vậy?”
Lê Tường dở khóc dở cười, ai mà ngờ tửu lượng của biểu tỷ lại kém như vậy. Kỳ thật nồng độ của rượu gạo rất thấp.
“Không sao đâu, chẳng qua biểu tỷ có chút say, chốc lát nữa, để ta đỡ nàng lên nghỉ ngơi một lát. Nương, ngươi có uống được rượu không? Ta làm rượu gạo ngon lắm, ngươi nếm thử một chút nhé?”
Quan thị ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611314/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.