“Bởi vì trước kia, ta chưa từng làm bộ chén đũa tinh xảo như vậy. Lúc ấy ta phải đối chiếu bản vẽ, làm tới năm ngày mới thành công. Sau khi làm xong, thấy khối gỗ nguyên liệu còn thừa lại một chút, ta không muốn lãng phí cho nên lại tiếp tục làm thêm một bộ nhỏ hơn. Nhưng vì giá của nó hơi cao một chút, nên vẫn để ở đáy hòm chưa bán ra ngoài. Mãi tới một năm trước, bỗng có người bán hàng rong coi trọng nó nên mang đi.”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ là ai đã đưa khối gỗ nguyên liệu đó cho ngươi không?”
“Nhớ rõ, chính là hắn.”
Thợ mộc không chút do dự chỉ về phía tạp dịch đang quỳ bên cạnh.
“Hắn cho tiền công cực kỳ phong phú, còn mặc trang phục rất đẹp, cho nên ta nhớ cực kỳ rõ ràng. Chính là hắn ta.”
Tần Lục đi lên phía trước, túm đầu tạp dịch kia nâng lên, rồi nhìn về phía Dư thị đằng sau Liễu Thịnh cười nói: “Đại tẩu, nhìn xem tạp dịch này có quen mặt không?”
Mặt Dư thị trắng bệch nhưng bà ta vẫn dùng sức lắc đầu.
“Trong phủ nhiều… nhiều người… như vậy, ta đâu thể quen mặt tất cả bọn họ.”
“Đại tẩu, ngươi quá không thành thật rồi. Đây chính là người mà ngươi mang tới từ Dư gia, tại sao ngươi không quen hắn chứ? Nghe nói hắn chính là đại nhi tử của v.ú già bên nhà mẹ đẻ đại tẩu. Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ta? Đúng không hả Dư Tiến?”
Tần Lục chưa bao giờ giơ gậy mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611306/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.