Tần Lục cười nhạt một tiếng rồi liếc mắt nhìn đôi phu thê này một cái. Sau đó hắn mới cầm lấy cái chén kia từ trong tay Thu lão.
“Chắc là mọi người chưa từng để ý tới cái chén này. Nhưng nó chính là cái chén trước khi phụ thân ta qua đời, ngày nào lão nhân gia cũng dùng tới. Năm đó trước khi Thu lão đi Bình Châu, lão đã tự tay bắt mạch cho lão nhân gia, còn nói rõ, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng, sau một thời gian sẽ khỏi hẳn. Thế nhưng sau này, vì sao thân thể phụ thân ta càng điều trị càng trở nên yếu nhược vậy?”
Liễu Kiều nắm chặt cái khăn trong tay, nàng ấy có chút hoảng loạn nhìn về phía Tần Lục.
Hắn nói những lời này có ý tứ gì?
Ngũ thúc công cau mày, nghi hoặc nói: “Không phải đã nói bởi vì đại ca ta lớn tuổi, thân thể không khoẻ, cho nên dùng thuốc và kim châm không còn tác dụng ư?”
“Không, tuy thân thể lão gia tử không so được với người trẻ tuổi, nhưng vẫn luôn bảo dưỡng không tồi. Bị mắc phong hàn, cũng chỉ cần chịu khó điều trị chừng sáu, bảy ngày sẽ khỏi hẳn. Nhưng sau đó lão gia tử lại triền miên nằm trên giường bệnh cho đến lúc mất. Lão gia tử không c.h.ế.t vì bệnh, mà ngài c.h.ế.t vì trúng độc. Đáng tiếc năm đó lão nhân ta trở về quá muộn, dù hết sức cứu chữa nhưng không có tác dụng gì. Sau khi lão gia tử mất, vật chứng đã bị người hủy diệt, chúng ta không dám rút dây động rừng, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611305/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.