Lê Tường không cần thiết phải lừa gạt lão làm gì, vì vậy nàng thành thật nói với Thu lão ở trước n.g.ự.c này hơi khó chịu, có cảm giác như bị thứ gì đó lấp kín, hơi nghèn nghẹn.
Thu lão gật gật đầu, sau đó lão rút ra mấy cây ngân châm từ trong chiếc rương tùy thân, nhìn một lát rồi trực tiếp đ.â.m vào đầu ngón trỏ của Lê Tường.
Lão vẫn không nói thêm điều gì, chỉ cầm một chiếc bình nhỏ lên đựng chỗ m.á.u vừa chảy ra, xong xuôi lại lần lượt đ.â.m từng ngón một.
Sau khi mười đầu ngón tay của nàng đều bị đ.â.m hết, rốt cuộc Lê Tường cũng không nhịn được nữa, đành phải mở miệng hỏi: “Thu lão, ta đã bị bệnh gì ư? Ngài cần m.á.u của ta làm gì vậy?”
“Tự nhiên là có tác dụng của nó. Ta đã chữa xong bệnh của ngươi rồi, trong chốc lát nữa, ta sẽ kê dược, nhớ uống chừng bảy ngày, bệnh sẽ khỏi hẳn.”
Lão chỉ nói đã chữa xong, nhưng lại không nói là bệnh gì, ngay cả Thanh Chi hỏi, lão cũng không chịu nói. Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Thu lão lại yêu cầu người của Lê gia đưa lão tới phòng bếp.
“Ngày bình thường nha đầu trên lầu kia có ăn cùng loại đồ ăn với các ngươi không?”
Tất cả mọi người gật gật đầu trả lời: “Tự nhiên là giống nhau, mỗi ngày đều như thế.”
“Vậy chén đũa đâu rồi?”
Nói đến chén đũa, Quan thị trực tiếp mở tủ bát lấy ra một cái chén hoa được chế bằng gỗ màu nâu.
Cơ hồ tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611293/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.