Vì sao khi nghe được Tương nha đầu bị thương, hắn lại khẩn trương như vậy?
Hắn là một người luyến tiếc mua y phục mới để mặc, vậy mà vừa rồi không thèm nháy mắt một cái nào đã chi 600 đồng bối mua bình thuốc trị thương này, đã vậy còn không cảm thấy khó chịu một chút nào?
Ngũ Thừa Phong không phải thằng ngốc, rất nhanh sau đó hắn đã suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, vì vậy tâm tình vốn rất bình thường của hắn, lại bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Phu thê hai người Đại Giang thúc đối xử rất tốt với hắn, Tương nha đầu cũng vậy, tại sao hắn có thể động tâm tư với một tiểu nha đầu như nàng?
Bây giờ đã phát hiện ra điều này rồi, vậy về sau hắn làm gì còn mặt mũi đi tới cửa hàng Lê gia để gặp bọn họ nữa?
Còn bình thuốc này……
Ngũ Thừa Phong thầm than một tiếng, sau đó hắn lại quay đầu trở về tiêu cục, cứng rắn moi hết một nửa số thuốc trong bình ra, từ mới biến thành cũ.
Bởi vậy, khi hắn tới cửa hàng Lê gia chỉ nói là bình thuốc còn dư lại của mình hồi trước, Lê Tường cũng không nghĩ nhiều.
Nàng vừa nghe được thuốc này có hiệu quả giảm đau, đã trở nên sốt ruột vô cùng, chỉ chờ hắn vừa đi khỏi, nàng lập tức xoa thuốc lên chân.
Chắc là thành phần của thuốc này có bạc hà, bởi vậy vừa xoa lên chân đã thấy cảm giác mát lạnh lan toả, khiến cho miệng vết thương đang sưng đỏ lại dịu hơn không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611290/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.