“50 ngân bối này không phải ta mượn, làm sao lại tới bắt ta trả đây!”
“Chỉ vì ngươi là nương của hắn!”
Trúc Thất thốt ra lời lẽ cực kỳ chính đáng, thấy lão thôn trưởng, hắn cũng không hề nao núng. Hắn nghiêm túc đưa khế ước giả cho lão thôn trưởng nhìn một cái.
“Ngài nhìn, 50 ngân bối này cũng không phải ta nói bừa. Nếu đã mượn tiền, vậy phải trả nợ. Có phải Ngũ lão tứ là nhi tử của bà ta không? Nếu đúng, vậy chúng ta không tìm bà ta thì tìm ai đây?”
Lão thôn trưởng không hề hoảng hốt, lão đưa mắt nhìn Ngũ Thừa Phong đang bị áp trên mặt đất, sau đó thất vọng lắc lắc đầu, tiếp theo mới quay sang thương lượng với Trúc Thất: “50 ngân bối thật sự quá nhiều, bất cứ ai cũng không thể lấy ngay ra trong một lần được. Không bằng các vị cho nhà người ta thư thả chút thời gian?”
“Lão thôn trưởng, ngài đang làm khó xử ta nha. Nếu tiền này là của ta, ngài muốn thư thả ta sẽ cho ngài thư thả. Vấn đề là bây giờ lão đại chúng ta đang thúc giục đó, bắt chúng ta nhanh sớm đòi lại, nếu không thu được, vậy mấy người chúng ta cũng chịu không nổi hậu quả đâu.”
“Nhưng một nhà bà ấy đều là dân chúng bình thường, lấy đâu ra 50 ngân bối bây giờ, ngươi tới cường ngạnh bắt ép cũng không chiếm được cái gì, còn không bằng phóng khoáng chút thời gian để nhà bà ấy xoay xở trả tiền.”
Lão thôn trưởng vừa dứt lời, Kiều thị đã lập tức nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611240/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.