Từ bao nhiêu năm về trước, bà ta đã nhìn ra rồi, lão tứ kia chính là tên không có tiền đồ nhất.
“Ồ! Xem ra các ngươi đang tính toán muốn quỵt nợ hả? Thế là không được rồi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên, kể cả khi bẩm báo quan phủ, cũng là chúng ta có lý. Lão thái bà, nếu ngươi lấy không ra tiền vậy khuê nữ này của ngươi ……”
Trúc Thất vừa nói được một nửa, sắc mặt Ngũ Tiểu Mỹ kia đã đại biến, nàng ta run rẩy không ngừng, sau đó nắm lấy tay nương của mình, lắc lư liên hồi.
“Nương! Ngươi mang tiền cho bọn họ đi! Nương!!”
Thanh âm sắc nhọn kia đã khơi gợi lên cảm xúc mặt trái trong lòng Kiều thị. Bà ta hét lên một tiếng sau đó trực tiếp bổ nhào vào trước mặt Ngũ Thừa Phong, tiếp theo vừa cào vừa cấu hắn. Bộ dáng bà ta bây giờ không khác gì một con mụ điên.
“Tại sao ngươi không c.h.ế.t đi! Khốn nạn, thối tha, đồ hố phân, nhẽ ra lúc trước ta không nên sinh ra các loại mặt hàng như ngươi! ×&%¥#@……”
Liên tiếp những lời mắng chửi khó nghe vang lên bên trong sân, Trúc Thất nhìn trên mặt Ngũ Thừa Phong đã thêm vài vết thương mới, suy cho cùng hắn vẫn là cố chủ, nên liền giải vây cho hắn.
“Đủ rồi! Muốn đánh thì đưa tiền đây, xong lôi người vào trong nhà mà đánh!”
Trúc Thất tiện tay đập vỡ một cái bình gốm, ầm một tiếng, bình nát, trứng muối bên trong cũng nát, đổ lênh láng ra đầy đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611239/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.