Giá cả hơn kém nhau quá xa, cho nên cần thiết phải chia ra làm nhiều khung giá khác nhau.
Chờ sau khi Lê Tường xử lý xong những chuyện cần thiết cho cửa hàng mới, cũng xấp xỉ tới giờ cơm rồi, nàng lo lắng một mình biểu tỷ xử lý không xuể, cuối cùng đành phải quay về cửa hàng trước để làm việc cùng nàng ấy.
Tới khi chuẩn bị đóng cửa hàng, nàng mới có thời gian kể cho mọi người nghe chuyện buổi chiều nay mình đi làm.
Đại khái là không nghĩ tới năng suất làm việc Lê Tường lại cao như vậy, cho nên khi mọi người nghe nàng nói đã thuê xong cửa hàng, còn tới đặt người ta làm bảng hiệu và thẻ bài thực đơn rồi, một đám đều ngây ngốc, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
“Ngươi thuê cửa hàng ở đâu?”
“Cách nhà chúng ta có xa không?”
“Biểu muội, ngươi thuê rồi ư?”
“Có phải cửa hàng nhà chúng ta chuẩn bị tuyển thêm người không?”
Một đám mồm năm miệng mười hỏi, nhất thời đúng là Lê Tường không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.
“Đã đói bụng rồi, nên ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói tỉ mỉ cho các ngươi nghe. A Trạch, đi đóng cửa, đi đóng cửa thôi.”
Vừa nghe đóng cửa, hai mắt Lạc Trạch lập tức sáng lên. Gần đây việc buôn bán ở cửa hàng quá tốt, bận rộn cả ngày, cũng mệt mỏi cả ngày, nhiều lúc hắn mệt quá muốn nghỉ ngơi một chút nhưng lại thấy hai tiểu cô nương vẫn đang cắn răng tiếp tục, tự nhiên hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611229/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.