“Phụ thân!”
“Làm…… Người…… Trong sạch……!”
Đây là thanh âm cuối cùng của phụ thân Lạc Trạch.
Hắn không chút do dự lao mình xuống nước, thế nhưng hắn tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy phụ thân đâu.
Màn đêm đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng chiếu lên mặt sông, rất nhanh sau đó mặt sông đã phẳng lặng trở lại, phảng phất như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lạc Trạch không dám gào rống cũng không dám kêu khóc, hắn chỉ có thể chui đầu vào trong nước hung hăng quẫy đạp một hồi, thẳng đến khi hắn sắp kiệt sức mới bò lên bờ, sau đó bước đi đầy mơ mơ màng màng cho tới khi biến mất.
Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ người một nhà Lê Tường lại ra chợ bán thức ăn mua nguyên liệu, vừa bước vào chợ bán thức ăn, bọn họ đã nhìn thấy thông cáo mới được dán trên bảng.
Tuy Lê Tường chưa biết được nhiều chữ lắm, nhưng những người biết chữ bên cạnh đã đọc nội dung bảng thông cáo cho mọi người cùng nghe.
“Hiện Lục Bách Hâm, sơn phỉ của núi Phục Long đã đền tội, đường sông tại cửa thành khôi phục lại bình thường……”
Đền tội? Chắc là c.h.ế.t rồi?! Tin này thật sự quá tốt!
Từ khi biết sơn phỉ trà trộn vào trong thành, hai ngày nay, tất cả mọi người đều ngủ không yên ổn. Lê Tường chẳng quan tâm tới thông cáo này. Sau khi xem xong náo nhiệt, nàng lập tức cùng người trong nhà vào chợ bán thức ăn chọn nguyên liệu.
Sau một ngày khai trương, thịt ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611142/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.