Đôi phụ thân nữ nhi thương lượng xong, đã quyết định sẽ trở về thuyền nói chuyện này cho hai người ở đó rồi mới đi mua đồ.
Mắt thấy thuyền đánh cá nhà mình đang lọt vào tầm mắt, bỗng dưng Lê Tường đi chậm lại.
“Phụ thân, ngươi có nói chuyện hôm nay nhà ta kiếm được tiền cho biểu tỷ biết không?”
“Không, ta còn chưa nói với nương của ngươi cơ, nhiều tiền như vậy, ta đâu dám nói trước mặt biểu tỷ ngươi.”
Lê Giang có thành thật nhưng không hề ngốc.
Có lẽ nhân phẩm của chất nữ nhà hắn tốt, nhưng đâu ai biết nàng ấy có kín miệng hay không, lỡ như nàng ấy buột miệng nói ra, vậy sau này gia đình nàng sẽ rơi vào tình thế cực kỳ khó xử, phải suy tính và đề phòng quá nhiều chuyện.
Biết hắn vẫn chưa nói ra, cục đá trong lòng Lê Tường cũng rơi xuống đất.
“Đúng, không được nói chuyện đó, nếu muốn nói, chỉ nên nói tới tiền bán bánh bao ngày hôm nay thôi. Đúng rồi phụ thân, hôm nay tiền bán bánh bao còn 500 đồng bối nữa, vẫn còn trên người ta.”
“Tương Nhi nhà ta thật giỏi giang!”
Trong lòng Lê Giang vui mừng không nói nên lời, nếu không phải nữ nhi đã lớn, hắn thật sự muốn ôm nàng lên xoay vài vòng.
Có số tiền này, gia đình hắn cũng trả được hết số nợ trong thôn, thê tử của hắn cũng có thể tới tìm một lang trung khác giỏi hơn để thăm khám.
Khoảnh khắc này hắn có cảm giác gông xiềng vẫn kèm chặt trên người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611082/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.