Năm lồ ng bánh bao tổng cộng được 30 cái, đựng đầy một làn, sau đó đậy lên một lớp vải, vừa giữ được nhiệt vừa che được bụi.
“Nương, ta đi đây, ngươi nhanh xếp bánh bao vào lồ ng bỏ lên hấp đi, nếu chín rồi mà ta vẫn chưa trở về thì lấp kín miệng bếp lò lại nha.”
“Yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ rồi.”
Quan thị đứng ở cửa khoang thuyền, dõi mắt đầy trông mong nhìn theo bóng nữ nhi càng đi càng xa, sau đó mới ngồi trở về chỗ của mình.
“Phu quân, ngươi nói xemTường Nhi mang bánh bao đi có thể bán được hay không?”
Lê Giang ngừng tay cán bột mì lại, rồi dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã nếm thử biết bao lần tay nghề của nữ nhi rồi, bánh bao kia ăn ngon như vậy, dĩ nhiên là bán chạy rồi, ngươi đừng lo lắng nữa.”
“Cũng đúng, tay nghề của Tường Nhi tốt như vậy.”
Sự lo lắng trong lòng Quan thị đã bớt hơn phân nửa, bà tiếp tục chuyên tâm vào chuyện gói bánh bao của mình.
Giờ phút này, sau khi lên bờ Lê Tường đã đi được một đoạn rất xa, chỉ là nàng chưa bắt đầu rao hàng, mà đang nghe ngóng hỏi thăm đường đi tới vị trí mấy tửu lâu.
Những người sáng sớm có thể tới tửu lâu dùng bữa, căn bản sẽ không để ý tới mấy đồng bối. Nàng đã cân nhắc rồi, cứ đứng ở ngay đầu đường gần đó rao hàng, kiểu gì cũng bán được.
“Bán bánh bao đây! Bánh bao lớn với lớp vỏ mỏng và phần nhân thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611054/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.