Quan nhị cũng từng nghĩ tới việc tự tử, liền từ cửa nhà này mà gieo mình xuống biển, từ đó không liên lụy đến trượng phu cùng nữ nhi nữa.
Nhưng mỗi lần như vậy bà đều lui bước, bởi vì bà không nỡ bỏ lại trượng phu cùng nữ nhi ngoan của mình. Thậm chí Quan thị còn từng ôm hi vọng, hi vọng lúc mình còn sống có thể gặp lại mặt của nhi tử một lần.
Dù sao cũng không có ai thực sự thấy hài cốt của nhi tử, bà luôn cảm thấy nhi tử của mình chắc chắn vẫn còn sống sót.
Trong lòng Quan thị cực kì khó chịu, ôm Lê Tường một hồi lâu mới buông ra.
“Tương Nhi…Sau này không cần cùng phụ thân ngươi đi ra ngoài thuyền để đánh bắt nữa, chỉ cần ở lại trong nhà là được rồi. Thân thể hiện tại của nương đã khá hơn nhiều, thật sự không cần tốn nhiều tiền để uổng phí vào việc mua thuốc như vậy.”
Lê Tường bị ôm nên có chút mơ hồ, vừa nghe đến mua thuốc liền tỉnh táo lại.
Thuốc là tuyệt đối không thể ngưng!
“Không được!”
Đại khái là phát hiện ra giọng của mình quá lớn đã dọa đến Quan thị, Lê Tường vội vàng hạ âm thanh xuống, nói: “Ta không có việc gì, hôm nay chỉ là sơ ý bị trượt chân, ngày sau ta sẽ chú ý hơn.”
Lê Tường đã tiếp nhận được toàn bộ kí ức của tiểu cô nương kia, cũng biết tường tận tình huống ở trong nhà có bao nhiêu khó khăn, ống đựng tiền tiết kiệm ở phía dưới giường đã bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3605102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.