Sau một ngày ngắn ngủi tiếp xúc, đám bạn bè của Từ Thận đều cảm thấy Thư Nhiên rất giỏi ăn nói, bọn họ vừa mới nghĩ sắp cãi nhau rồi phải không?
Kết quả Thư Nhiên một câu đã hóa giải mâu thuẫn, còn nói rất hài hước.
Mọi người cười, Giang Phàm nói: " Cũng đúng, đọc những câu chuyện tài tử giai nhân kia, có tài tử nào nhìn trúng tài học của tiểu thư người ta? Rõ ràng nhìn trúng mỹ mạo. Không phải là rất hạn hẹp à?"
Bị bọn họ cười, Từ Thận cũng nở nụ cười, sờ sờ mặt mình: "Vậy có phải anh may mắn lắm không, có một gương mặt tài tử thích."
Quay đầu nhìn Thư Nhiên, Thư Nhiên quả thật đã nói đi nói lại rất nhiều lần chuyện hắn đẹp trai.
“Thân hình đẹp cũng rất quan trọng.” Thư Nhiên ăn ngay nói thật.
Mọi người: "Ha ha ha." Càng nói càng hạ lưu đây mà, sao mà đương sự dẫn đầu nói cơ chứ?
Từ Thận cũng chống đỡ không nổi cười cười, bị Thư Nhiên trêu chọc đến không dám nói gì, dù sao người này cũng hôn hắn năm phút trước mặt toàn thể mọi người, đành phải mạnh mẽ, "Nói không lại em, anh nhận thua.”
Trần Sâm đánh giá Thư Nhiên từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Còn tưởng là em thẹn thùng. ”
Thư Nhiên rụt rè bưng ly uống nước: " Em rất nhút nhát.”
Trần Khải cũng chen vào một câu: " Em mà thẹn thùng thì trên đời này không có người da mặt mỏng rồi."
Bọn họ pha trò, Từ Thận ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên gắp chút thức ăn cho Thư Nhiên, đưa hoa quả, cho đến khi Thư Nhiên xua tay nói mình no rồi, rốt cuộc cũng không ăn nổi nữa.
Dọn bàn xong, Trần Khải tìm trong sân nhà Từ Thận một đống dụng cụ bắt cá, nói: " Tôi đi ra ngoài làm ít đồ ngon, ngày mai thêm đồ ăn cho mọi người. ”
Thư Nhiên vừa nhìn là biết hắn đi làm gì, rất hứng thú tiến lại gần, nói: "Anh Khải anh đi bắt cá gì vậy? Cá chạch hay lươn."
Cậu là một đứa trẻ lớn lên trong thành phố, thành thật mà nói, xuyên đến đây mới là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với nông thôn.
Không phải nông thôn thú vị, nhân dân khổ sở không thú vị, mà là Thư Nhiên thích lên núi xuống sông.
Trần Khải: "Em thích ăn gì? Anh Khải bắt cho em."
Ăn chỉ là một phần, Thư Nhiên chủ yếu là muốn tự tay trải nghiệm, quay đầu lại nhìn Từ Thận ở trong nhà, cậu nhỏ giọng nói: "Em đi cùng anh được không?"
"Không thể." Trần Khải lắc đầu: "Hôm nay hai người kết hôn, hơn nửa đêm em đi bắt cá với anh, em điên rồi sao? " Nếu hắn dám mang Thư Nhiên ra ngoài, Từ Thận sẽ giết hắn ngay lập tức.
Cũng đúng, Thư Nhiên hỏi: "Vậy tối mai anh có đi không? Tối mai em đi với anh."
"Cũng không được." Trần Khải cười lưu manh nói: "Em xem thường anh Thận của bọn anh à? Em có chắc tối mai vẫn còn có thể chạy nhảy không?”
Thư Nhiên trừng mắt nhìn Trần Khải nói chuyện 18+*, hôm nay con cá này cậu nhất định phải bắt cho bằng được: " Em đi hỏi anh Thận.”
(Gốc là mở hoàng khang, hoàng là vàng, mà bên Trung vàng là màu của web khiêu dâm sao ý =))))
Bây giờ còn sớm, chưa đến 9 giờ, sao mà ngủ sớm vậy được.
Thư Nhiên đi vào trong phòng, đi đến bên cạnh Từ Thận: "Anh Thận, giờ còn sớm, em muốn đi xem anh Khải bắt cá, anh đi với em không?"
Từ Thận duỗi cánh tay dài ôm lấy eo Thư Nhiên, nhìn ra ngoài cửa: "Muốn xem? Vậy dẫn em đi ra ngoài một vòng, vừa lúc tiêu thực.”
Giang Phàm vui vẻ: " Đúng là tân hôn có khác, bơi trong bể mật."
"Mày ghen tị à?" Từ Thận hôn khoé miệng Thư Nhiên một cái, đuôi lông mày nhướng lên đầy sung sướng.
Bàn tay Thư Nhiên đặt trên ngực Từ Thận, cơ bắp phập phồng trên lòng bàn tay, khiến người ta ngượng ngùng lại không quá khoa trương.
Từ Thận một tay cầm đèn pin, tay kia nắm tay Thư Nhiên ra cửa.
Nghe nói hai người bọn họ đều đi, Trần Khải nhe răng trợn mắt: "Được, tôi đi làm, hai người phụ trách yêu đương. ”
"Bớt nói nhảm." Từ Thận cười đá hắn một cước.
Trong mắt Thư Nhiên, huyện thành chính là bộ phận kết hợp giữa thành thị và nông thôn, phía sau nhà là một cánh đồng lúa lớn, tiếng bọ và tiếng ếch nhái vang lên không ngừng.
Bây giờ môi trường sinh thái trong lành, chất lượng nước tốt, trong các mương nhỏ cạnh ruộng có nhiều tôm cá sinh sống, ếch nhái khắp nơi.
Đi qua những bờ ruộng chật chội, thỉnh thoảng ếch lại nhảy lên bờ, lướt qua chân người, thậm chí nằm cả lên.
"A" Thư Nhiên bình thường không sợ ếch, nhưng cậu sợ lưng mọc mụn, bị ếch tiểu vào tay chân sẽ thối rữa.
"Sao thế?" Giọng của Từ Thận từ phía sau truyền đến.
Thư Nhiên: "Có con ếch nằm sấp trên chân em.”
Từ Thận buồn cười: "Em sợ con này à?"
Thư Nhiên: "Sợ chứ, bị nó tè ra tay nát chân, anh không sợ hả?”
"Không." Từ Thận do dự hỏi: "Muốn anh cõng em không? ”
"Vậy cũng không cần." Đường ở đây không dễ đi, khi thì còn gặp phải cầu độc mộc và mương nước nhỏ, Thư Nhiên nói: "Lỡ anh không đi vững thì cả hai chúng ta cùng nhau ngã xuống ruộng lúa luôn đấy..."
"Chồng em không có gây thất vọng vậy đâu..." Từ Thận nói.
Thư Nhiên mím môi: "Chồng ai, em cũng đâu phải là nữ. ”
Từ Thận: "Em gả cho anh, anh không phải chồng em thì là chồng ai. ”
Thư Nhiên im lặng.
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử, Từ Thận luôn cảm giác được Thư Nhiên không vui, mặc dù đối phương cố ý che dấu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ vô ý lộ ra.
Im lặng một lát, Từ Thận thỏa hiệp: "Bỏ đi, em không thích thì anh không gọi.”
Nhưng bầu không khí không còn tự nhiên như trước.
Thư Nhiên thuyết phục bản thân, không phải là một cái xưng hô sao, sau này những chuyện quá hơn sẽ còn xảy ra, bèn nói: "Cũng không có gì, em chỉ cảm thấy hơi ngượng, không quen. ”
Ngượng ngùng là một viên gạch, di chuyển đi đâu cũng được.
"Vậy à?" Từ Thận biết không phải, nhưng cũng không có vạch trần Thư Nhiên, hai người tiếp tục yên lặng đi về phía trước.
Trần Khải phía trước hoàn toàn không biết dòng nước chảy xiết sóng ngầm các thứ của đôi chồng chồng mới cưới này, đến nơi thì dừng lại nói: "Ở đây rồi, đặt một cái lồng ở đây bắt cá, sáng mai đến thu hoạch."
Thư Nhiên có lòng muốn hòa hoãn bầu không khí với Từ Thận, hỏi: "Anh Thận, sáng mai có bị người khác lấy mất không?"
Từ Thận: "Không, không có thằng nào thất đức vậy đâu.”
Thư Nhiên ngẫm lại cũng đúng, đầu năm nay cơ bản mọi người vẫn rất thuần phác, bình thường sẽ không làm loại chuyện trộm cắp vặt này.
"Em đi giúp anh Khải soi đèn pin."
"Để anh đến, em cẩn thận không ngã xuống nước." Từ Thận cầm tay Thư Nhiên, sau đó dứt khoát ôm eo Thư Nhiên, hai người cùng nhau cầm đèn pin cho Trần Khải.
Thư Nhiên thầm nghĩ, người này thật đúng là cho một bậc thang là xuống ngay, không biết lúc tức thật sẽ như nào, còn dễ dỗ vậy không?
Không bao lâu sau, Trần Khải đặt lồng xong, cầm túi lưới đi bắt lươn và cá chạch.
Đèn pin trong tay Thư Nhiên cũng chiếu khắp nơi, tìm được mục tiêu thì gọi Trần Khải tới, kết quả Trần Khải vừa chạy tới, mục tiêu đã bỏ chạy mất.
Từ Thận trách hắn: "Sao lại ầm ĩ dữ vậy, không thể nhỏ tiếng một chút sao?”
"Ở trong nước thì nhẹ kiểu gì, toàn là bùn không, anh đến thử xem?" Trần Khải bất mãn, chỉ có kỹ thuật này của hắn, đã rất tốt rồi.
"Suỵt, nhỏ giọng lại đi, em lại nhìn thấy cá chạch rồi, anh Khải mau thả lưới." Thư Nhiên nói.
"Đâu?" Trần Khải lại đây, cá chạch lại bỏ chạy.
Từ Thận mắng: "Ấy, mày làm được không?"
“......”
Mấy lần qua đi, Trần Khải hết sức tức giận: "Để em tự làm, không cần mấy người giúp, qua bên cạnh mà yêu đương đi!"
“......”
Thế là Từ Thận kéo Thư Nhiên đi lên sườn núi nhỏ, hắn cởi áo sơ mi của mình ra, đệm cho Thư Nhiên: "Đừng để ý đến nó, để cho nó tự dằn vặt nó đi."
Thư Nhiên ngồi xuống, mắt không dám nhìn thanh niên mặc áo lót mồ hôi đầm đìa bên cạnh.
Trước kia mọi người cảm thấy áo lót rất quê mùa, nhưng thời trang là một vòng tròn, sau đó áo lót lại trở thành món đồ thời trang của những kẻ sành điệu.
Nói thật, Thư Nhiên chưa từng thấy ai mặc áo lót đẹp trai và phong độ hơn Từ Thận, rất tự nhiên có mị lực, tràn ngập hương vị đàn ông thuần khiết tự nhiên, không phải kiểu gượng ép.
"Thư Nhiên, có con muỗi nào đốt em không?" Từ Thận vỗ vai mình một cái, đánh chết một con muỗi.
"Không có, em không hút muỗi." Thư Nhiên nói xong, cầm áo sơ mi dưới mông lên, một lần nữa khoác cho Từ Thận: "Anh mặc vào đi, quần bẩn ngày mai giặt sạch là được.” Sao lại để ý như vậy.
Từ Thận ngẩn ra: "Ừ "thuận theo khoác áo sơ mi lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Thư Nhiên, giống như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt đối phương.
"Sao trời đêm nay thật đẹp, xem ra ngày mai cũng sẽ là một ngày nắng đẹp." Thư Nhiên ôm đầu gối, nhìn lên bầu trời đầy sao, đã lâu không nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy rồi
Nghe vậy, Từ Thận cũng nhìn sao trời, nghĩ thầm, người có văn hóa chính là người có văn hóa, trong mắt đều là phong cảnh.
"Ừm, rất đẹp, nhưng không đẹp bằng em." Từ Thận nhích lại gần Thư Nhiên, ngồi ở chỗ đó hơi hơi lui về phía sau, hai tay ôm Thư Nhiên từ phía sau, hô hấp có chút hỗn loạn.
Nhưng hắn chỉ ôm Thư Nhiên, không làm gì cả.
Thư Nhiên cứng đờ, đều là đàn ông con trai, cậu đương nhiên biết Từ Thận đang suy nghĩ cái gì, Thư Nhiên há hốc mồm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nhớ rõ Từ Thận năm nay hình như là 22 tuổi, lớn hơn cậu bốn tuổi, đàn ông ở độ tuổi này thực sự là lúc nào cũng động tình.
"Anh muốn hôn em." Từ Thận thì thầm bên tai Thư Nhiên, tìm kiếm sự đồng ý của Thư Nhiên.
Bản thân đã bước lên con thuyền Từ Thận này, Thư Nhiên còn có thể không đồng ý sao, bèn gật gật đầu, sau đó môi nhanh chóng bị Từ Thận chiếm lĩnh, đối phương tiến thẳng vào, có vẻ có vài phần bá đạo.
Người đàn ông trong đêm rõ ràng hung hãn hơn ban ngày, Thư Nhiên nhanh chóng bị áp đảo, Thư Nhiên thường xuyên phát ra giọng mũi nhỏ, ý định của cậu là xin tha, kết quả lại không cẩn thận trở thành tiếng kèn tiến công của Từ Thận, khiến Từ Thận càng mất khống chế.
"Anh Thận.."
Bầu không khí này cũng đả động Thư Nhiên, dần dần cậu cũng thả lỏng, hai tay đặt trên vai Từ Thận, hoàn toàn không né tránh, mặc cho người ta ức hiếp.
Từ Thận trồng mấy quả dâu tây lên cổ cậu, hồng diễm diễm diễm, cảm thấy còn chưa đủ nên làm thêm phát ở phía sau tai.
Chỉ như vậy thôi mà Từ Thận cảm thấy mình như bay lên mây, nếu đêm nay trở về có thể ngủ cùng nhau, Thư Nhiên nguyện ý ôm hắn, chắc hắn thành tiên luôn.
"Thư Nhiên, vợ." Từ Thận ôm chặt thiếu niên gầy gò trong lòng, dịu dàng gọi hai tiếng: "Thế tối có chịu ôm anh không? ”
Thư Nhiên cắn cắn môi, đau đớn khiến cậu tìm lại được hai phần tỉnh táo, nói: "Chẳng phải bây giờ anh đang ôm em à?”
Từ Thận nhéo eo mềm của cậu: "Không phải loại ôm này, em không hiểu sao? "
Đầu lưỡi Từ Thận ở trong lỗ tai Thư Nhiên, mô phỏng ý tứ hắn muốn biểu đạt: "Là loại 'ôm' này.”
"Hạ lưu." cả người Thư Nhiên lập tức nổi da gà, giơ tay nện lên vai Từ Thận
"Em hiểu chưa?"Từ Thận cố nén âm thanh, nhìn thẳng Thư Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, hắn thừa nhận bản thân hạ lưu, thằng đàn ông nào mà chả hạ lưu với vợ mình.
Trừ khi đó là một tên hèn nhát.
Bị Từ Thận 'ôm' chỉ là vấn đề thời gian,Thư Nhiên đã sớm biết, nhưng vừa nghĩ đến thì…cậu vẫn hơi nghẹn ở trong lòng, lo lắng đến mức hốc mắt bắt đầu nóng lên, không muốn nhìn Từ Thận.
"Em không muốn?" Từ Thận lẳng lặng nhìn Thư Nhiên.
Nhưng thật ra trong lòng cũng không có bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ Thư Nhiên cho rằng hắn thật sự là loại khốn nạn giở trò lưu manh mọi lúc mọi nơi sao?
Còn không phải là bởi vì hắn thích hay sao, đổi lại là người khác hắn liếc cũng không thèm liếc mắt một cái.
Thư Nhiên bình tĩnh lại, vùi mặt vào trong ngực Từ Thận, nói: "Em sợ đau."
Chỉ cần thái độ Thư Nhiên mềm nhũn, Từ Thận cũng hoàn toàn hết cách với cậu, lập tức trở lên dịu dàng, trấn an xoa lưng Thư Nhiên: "Sẽ không, anh cũng đâu phải người thô lỗ.”
"Vâng" lúc này Thư Nhiên mới nhỏ giọng đáp.
Từ Thận cười, cúi đầu hôn lên trán Thư Nhiên, lưỡng tình tương duyệt và ép buộc là hai chuyện khác nhau, hắn hy vọng Thư Nhiên tự nguyện với mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]