Mấy dấu vết này không thể để Chu Huệ nhìn thấy, bằng không Chu Huệ sẽ phát điên cho coi.
Từ Thận vào phòng mặc quần áo xong, lại hỏi Trần Khải xác định sẽ không lộ đuôi, lúc này mới cùng Trần Khải xuống lầu.
"Em trai tôi đâu? Nó vẫn chưa dậy à?"Chu Huệ nhíu mày hỏi.
Giờ đã không còn sớm, còn nằm ỳ trên giường là thế nào? Hơn nữa, chỗ này cũng không phải nhà mình, sao có thể không có quy củ như vậy.
"Đừng gọi em ấy." Từ Thận nói: "Tối hôm qua em ấy ngủ không quen giường nên ngủ muộn, cứ để em ấy ngủ đi. ”
Chu Huệ im lặng một hồi rồi nói: "Định tử yếu ớt như vậy từ khi nào chứ, lúc ở nhà còn tốt lắm mà."
Bình thường giờ này đã dậy làm việc rồi. Cả một phòng người ta đều có mặt cả, chỉ còn mình cậu chưa dậy, vậy còn ra thể thống gì.
"Không sao." Từ Thận nhiều lần bày tỏ: "Dù sao cũng không có việc gì làm, không vội."
Chu Huệ thật sự ngượng ngùng: "Anh Thận, anh chiều nó quá, sau này tôi nhất định phải nói nó mới được."
Sau đó nói: "Anh ngồi đi, tôi bưng cho anh một bát cháo cá diếc, còn rán thêm bánh hành."
Nhìn thấy bột mì, cô không khỏi ngứa tay, bánh hành lá rán ra xốp thơm ngon miệng, có lớp rõ ràng, cô tham lam ăn một chiếc thật to.
Nhà đông anh em, hiếm khi có được bữa cơm vừa ý.
"Ngon quá." Trần Khải cắn một miếng bánh mỡ hành, cười tủm tỉm nhìn Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-1983/2514024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.