Đề nghị đưa đồ về Chu gia cũng không phải vì Thư Nhiên có tình cảm sâu đậm với họ, chủ yếu là đáng thương cho mấy đứa em trai em gái nhỏ ngày ngày ăn khoai lang, không có ít dầu mỡ mà ăn, cuộc sống thật sự gian khổ.
Chu Huệ xem như thoát khỏi khổ ải, sau này không cần về nông thôn làm công việc đồng áng.
Hai người trở về nói với Chu Huệ chuyện đưa đồ về Chu gia, vẻ mặt cô phức tạp, nói một câu: "Một nửa số đồ này nhất định rơi vào tay anh cả." Không cần nghĩ cũng biết là mang đến nhà người yêu của hắn, mấy đứa em ở nhà căn bản không có phần.
Thư Nhiên cảm thấy cũng đúng, nhưng biết phải làm sao bây giờ?
Nhỏ thì không có quyền nói chuyện, ăn gì cũng phải nhìn sắc mặt người lớn.
Biết rõ như thế, nhưng thứ nên lấy vẫn nên lấy.
Thư Nhiên nói: "Chị, chị đừng về, em và anh Thận trở về một chuyến, miễn cho chị không diễn được."
"Được." Chu Huệ suy nghĩ một hồi, sắp kết hôn nên rất bận rộn, còn phải may hai tấm ga trải giường và chăn bông, cô nghĩ sau khi làm xong đồ cưới của mình cũng làm một cái giường cho em trai và Từ Thận.
Sau này hai nhà cách rất gần, công việc khâu vá gì cô đều bao trọn.
Sắp đặt xong chuyện mình kết hôn, chờ em trai tìm được đơn vị làm ở đó cỡ năm rưỡi thì cũng nên cưới vợ, Chu Huệ vừa làm việc vừa nghĩ.
Cuối cùng còn thức suốt đêm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-1983/2514012/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.