Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Khiêu vũ xong họ trở về ghế ngồi. Vivian cảm thấy bổn phận chủ tiệc vẫn còn trên vai, không thể chỉ tiếp mình Hà Vĩnh mà bỏ qua những người khác. Cho nên cô nói vài lời khách sáo rồi rời chỗ anh đến với đám đông đang ồn ào ở khu trung tâm. Lúc này, có người đã ngà ngà say, có người đã say thật sự. Nhã Phượng chính là người say thật sự, cứ bám lấy Vivian đòi cô kể chuyện của cô bên Mỹ, đòi cô kể về bạn trai, còn hỏi dồn dập Vivian anh ta có phải người Mỹ không, có đẹp trai, giàu có hay không? Vivian thật sự cảm thấy không còn lời gì để nói. Đối phó những người say chỉ có cách là cứ để họ nói, không nhất thiết phải trả lời, ngày mai họ sẽ quên mất mình đã từng nói gì. Tiệc tàn, nhân viên Hà thị tự phân công đưa tiễn nhau hoặc gọi taxi cùng về. Hà Vĩnh hôm nay tự lái xe đến, khi hắn lái xe ra cổng bảo vệ, hắn thấy Vivian nghe điện thoại, sau đó chạy nhanh qua đường, mở cửa đi vào chiếc xe đang chờ sẵn. Hắn còn thấy dường như cô nghiêng người hôn lên mặt người kia. Khoảng cách quá xa, hắn không thể xác định được. Khi hắn chạy ra đường lớn thì chiếc xe kia đã không thấy đâu. Hắn lái xe về chung cư Hà Bắc. Nơi này trước kia Vivian từng ở, kể từ giao thừa hai năm trước, hắn đã chưa từng đến. Hôm nay hắn trở về đó để suy nghĩ một chút. =============©©©========== Chung cư Hà Bắc. Hà Vĩnh cầm một ly rượu vang, ngồi trên ghế salon, qua lớp kính nhìn về hướng thành phố. Hắn hôm nay vậy mà làm nhiều việc vô lý như vậy. Đầu tiên là hắn nhận được tin cha của An Hân bị xe đụng, An Hân gọi cho hắn và khóc rất nhiều, hắn rõ ràng là đang gấp gáp ra ngoài an ủi An Hân, khi Cố Minh lỡ đụng vào Vivian, khi phát hiện người đó là cô, hắn đã chưa kịp suy nghĩ gì mà vội ôm người lại. Hắn cũng không để ý đến việc phải ra ngoài gấp mà lại mang cô lên phòng làm việc, lúc đó hắn đã nghĩ gì, hiện giờ hắn cũng không biết. Mọi chuyện cứ như bản năng, nếu hắn lý trí một chút, có lẽ đã không vội vàng tóm người lại, có lẽ hắn phải đến an ủi An Hân của hắn, thế nhưng....hắn đã làm gì? Hai năm đã qua, cô bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt, nếu không tóm cô lại, lần sau gặp lại biết đến khi nào. Hắn đã tưởng đó là việc hoang đường nhất mà hắn làm trong ngày hôm nay. Vậy mà sau khi hắn dỗ dành An Hân xong, cho cô an tâm đi ngủ thì nhận được cuộc gọi của Trần Gia Hưng. Hỏi hắn hôm nay có đến Duyệt Nguyên Giai Lệ không? Trần Gia Hưng bình thường sẽ không hỏi hắn chuyện này, nơi đó hắn muốn đến lúc nào thì đến, nếu Gia Hưng đã hỏi, có lẽ là muốn dùng phòng của bọn hắn. Đôi khi, chính bản thân Trần Gia Hưng mời khách sẽ dùng một trong ba gian phòng này, điều này bọn hắn cũng ngầm đồng ý. - Cậu muốn mở tiệc sao? Hôm nay tôi sẽ không tới. - À không, là Tần Lam cô ấy nói muốn mở tiệc mời nhân viên của cậu đó. Trần Gia Hưng rất thức thời báo cáo cho Hà Vĩnh. Cô ấy muốn mượn một phòng. - Lấy phòng của tôi đưa cho cô ấy đi. - Hả??? - Dùng phòng của tôi. Hà Vĩnh nhắc lại, sau đó cúp máy. Trần Gia Hưng tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn theo lời Hà Vĩnh đưa phòng hắn cho Vivian. Đó là việc hoang đường thứ hai Hà Vĩnh làm. Sau đó hắn không ngăn được mình đi đến đó. Chuyện xảy ra sau đó hắn đã một lần nữa hành động theo bản năng mách bảo. Khiêu vũ với cô, gọi cô là "Lam". "Tần Lam" từng là người phụ nữ của hắn, hắn muốn cô nhớ về điều đó. Cho đến khi hắn nghe được tin cô đã có bạn trai. Cũng phải, người như Tần Lam, sao có thể chịu đựng được sự cô đơn. Người như Tần Lam, cô sẽ không từ thủ đoạn nào, kể cả dùng thân thể để đạt mục đích. Giờ có lẽ hắn đã hiểu tại sao cô có thể thâu tóm được Cố thị và kéo nó dậy trong thời gian ngắn. Chắc chắn là người đàn ông kia đã giúp cô. ========©©©========= Hắn nhớ đến lần đầu tiên của họ. Hai mươi tuổi, khi đang học năm cuối trường đại học quản trị doanh nghiệp, Tần Lam khi đó đã xin vào làm lễ tân ca tối của Hà thị. Với điều kiện của cô, xinh đẹp, giỏi ngoại ngữ, thành tích học tập ưu tú, cô được tuyển. Và Tần Lam cũng làm việc hết sức chăm chỉ, hiệu quả. Lễ tân trực đêm cũng chỉ làm việc từ 3 giờ chiều đến 10 giờ tối. Sau đó bảo vệ sẽ đóng cửa. Hôm đó, Tần Lam đang chuẩn bị soạn đồ ra về thì phát hiện Hà Vĩnh vẫn chưa về, có lẽ hôm nay hắn sẽ ngủ lại trong công ty. Tần Lam trong lòng đánh lên một hồi chuông, trực giác nói cô biết đây là cơ hội. Cô vào làm đã vài tháng, đã cố gắng và chăm chỉ, nhưng hắn chưa một lần thực sự nhìn cô. Mỗi khi gặp hắn cô luôn chào bằng âm thanh dễ nghe nhất, nhưng hắn luôn lạnh nhạt như không nghe thấy. Hôm nay nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ không bỏ qua. Tần Lam bước vào nhà vệ sinh trang điểm lại, nhưng suy nghĩ một lúc, cô quyết định tẩy trang, bôi hết lớp trang điểm của mình, sau đó chỉ tô một ít son môi, mở hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi, để khe ngực vừa tươi trẻ vừa mất hồn của cô hiện ra nửa kín nửa hở. Chỉnh trang bản thân xong, nghe tiếng bảo vệ bên ngoài khóa cửa công ty. Tần Lam đi từng bước nhẹ nhàng về phía thang máy. Hà thị tổng bộ lớn như vậy, hiện tại chỉ còn cô và Hà Vĩnh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau