Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Trần Gia Hưng mặc kệ, vẫn ôm Vivian trong lòng, hắn muốn hỏi cô "hai năm qua cô đã ở đâu, đã làm gì, tại sao bỗng dưng lại biến mất tăm". Nhưng anh biết, anh không có tư cách gì để hỏi hết. Anh buông cô ra, ngồi lại xuống ghế. - Em nói đi. - Tôi muốn đặt một phòng V.I.P, trợ lý của tôi đã gọi đặt nhưng bên anh báo "hết phòng", tôi muốn hỏi xem liệu có thể lấy phòng V.I.P đặc biệt của anh tối nay không. Nguyên tắc của Duyệt Nguyên Giai Lệ là phòng V.I.P đặc biệt không cho người khác thuê, nhưng "nguyên tắc" là do chủ nhân của nó đặt ra thì họ cũng có quyền phá bỏ. - Để anh xem, hôm nay ba người kia không ai bảo sẽ đến tối nay. Nhưng để chắc chắn anh sẽ gọi hỏi họ. Rồi anh gọi hỏi từng người, hai người khẳng định không có đến, một không chắc chắn. Vậy là anh đưa một phòng cho cô với điều kiện là có anh tham gia. Vivian đồng ý. ==========©©©=========== Phòng V.I.P đặc biệt của Duyệt Nguyên Giai Lệ là nơi mà các nhân viên bình thường của Hà thị chưa bao giờ có vinh dự bước vào. Hôm nay nhờ có Vivian mà họ có cơ hội khó được, ai nấy đều mang vẻ mặt mê man như đang nằm mơ vậy. Ghế salon được bọc da thật của Ý, quầy bar với chuyên gia pha chế rượu cấp đại sư, sân khấu ca nhạc có nhạc sư dương cầm biểu diễn. Còn có ca sĩ chuyên nghiệp phục vụ nếu có yêu cầu. Còn có mười mấy nhân viên phục vụ túc trực sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu. Món ăn cũng được đầu bếp năm sao nấu. Tóm lại là đẳng cấp sang chảnh nhất trong sang chảnh ở Bắc Thành. Nhã Phượng và Hà Kiều là hai người hoang mang nhất, họ rủ nhiều người như vậy, liệu có ác với chị Lam quá không. Bọn họ trước giờ đặt phòng ở đây đều đặt phòng thường, lâu lâu đặt phòng hạng sang nhưng chưa bao giờ đặt chân vào phòng này cả. Ba gian phòng này phục vụ cho ba người giàu có và quyền lực nhất Bắc Thành, mà khi họ đến thư giãn hoặc mời khách thì chỉ những người cùng đẳng cấp với họ mới có mặt. Và trước giờ ba gian phòng này chưa bao giờ cho phép người nào ngoài ba người kia sử dụng, vì họ không cho phép. Vivian vừa ra tay đã có được rồi. Chị Lam, tụi em thật nể chị. Khi mọi người đã đến đủ, MC yêu cầu Vivian lên sân khấu phát biểu khai tiệc. Vivian đứng dưới ánh đèn, hôm nay cô mặc một bộ đầm đen viền ren trong suốt một bên vai, bên còn lại đính đá uốn lượn men theo đường cong của ngực đi xuống rồi ôm xung quanh eo. Dưới ánh đèn, những viên đá ánh lên tôn lên đường cong tuyệt mỹ vừa thanh lịch lại vừa gợi cảm. Mái tóc xoăn nhẹ dài đến eo và đôi hoa tai hình chiếc lá dài đến đầu vai. Vivian cầm micro nói với mọi người. - "Các bạn đồng nghiệp, cựu đồng nghiệp, cảm ơn các bạn đã tới, hôm nay, bữa tiệc này là để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và ở bên cạnh Tần Lam trong suốt 6 năm làm việc ở Hà thị, cũng như xin lỗi mọi người vì đã ra đi quá đột ngột và cũng cảm ơn mọi người đã nhớ đến Tần Lam. " Ngừng một chút, cô lại nói tiếp - " Đặc biệt cảm ơn Tô Hiệu, Nhã Phượng và Hà Kiều. Hôm nay trong bữa tiệc không có giai cấp, chủ tớ, hôm nay chỉ có những người bạn với thức ăn ngon, rượu và âm nhạc, hãy cùng nhau vui vẻ, không say không về. - Cạn ly. Mọi người cùng đồng thanh. - Cạn ly Sau đó, mọi người bắt đầu ăn uống, cầm sư chơi một bài nhạc vui vẻ khiến không khí vừa náo nhiệt vừa vui tươi. Mọi người đến mời rượu và nói chuyện với Vivian. Ai cũng chúc mừng cô đã thành chủ tịch của Cố thị. Sau đó cửa lớn của phòng VIP đột ngột mở ra, Hà Vĩnh và Trần Gia Hưng đi vào. Mọi người ồn ào đứng dậy chào Hà Vĩnh. Hà Vĩnh đi đến chỗ Vivian nói. - Cố chủ tịch mời nhân viên của Hà thị mà lại keo kiệt không mời tôi sao. Vivian cười nói với Hà Vĩnh. - Tôi chỉ sợ mình không đủ mặt mũi để mời Hà chủ tịch thôi. - Cố chủ tịch đừng khiêm tốn, mặt mũi của cô hiện tại lớn thế nào cô còn không biết sao. Không phải cô chỉ cần nói một câu thôi thì Gia Hưng đã mang phòng dành cho tôi hai tay dâng lên cho cô sao? Vivian thắc mắc:"Đây là phòng của Hà Vĩnh". Cô đánh ánh mắt hỏi Trần Gia Hưng, hắn gật đầu, trong lòng thầm mắng Hà Vĩnh. Rõ ràng chính Hà Vĩnh bảo dùng phòng của hắn đưa cho Tần Lam, vậy mà lại trở mặt trước mặt cô nói hắn tự ý làm. Cái tên chết bầm. - "Vậy phải cảm ơn Hà chủ tịch đã rộng lượng bỏ qua". - "Vậy phải xem Cố chủ tịch có nể mặt mời tôi tham dự hay không?" - "Sao tôi dám không nể mặt anh chứ, Hà chủ tịch, Trần thiếu mời vào ngồi". Họ bước đi vào bên trong, Hà Vĩnh chọn một góc tương đối khuất để ngồi, Vivian đi theo. Trên sân khấu, các ca sĩ đã lần lượt ra trình diễn. Ban đầu nhóm nhân viên cũng có người tự tin muốn lên sân khấu ca hát, nhưng khi Hà chủ tịch vào thì họ bỏ ngay ý định này. . Ngôn Tình Hài Hát không hay lỡ làm chủ tịch không vui thì coi như xong đời. Hà Vĩnh vừa vào, không khí náo động lúc đầu đã giảm xuống, tuy nhiên, rượu cũng đã khiến không khí không quá trầm lắng, tiếng hát vẫn vang lên nhẹ nhàng, nhiều cặp đôi cũng bắt đầu khiêu vũ. Hà Vĩnh nói với Vivian. - Không biết Cố chủ tịch có nể mặt nhảy một bản hay không? Vivian đồng ý. Mặt của hắn ở Bắc Thành ai dám không nể. Họ cùng đi ra sàn nhảy, bản nhạc khá dịu êm, khi thấy Vivian và Hà Vĩnh ra, mọi người vô tình hoặc cố ý đều cố tránh ra xa xa một chút. Hà Vĩnh một tay nắm tay Vivian, một tay đặt ở eo cô, còn Vivian một tay đặt lên vai Hà Vĩnh, tay kia đặt lên tay anh. Tiếng ca nhẹ nhàng, họ cũng di chuyển chầm chậm theo tiếng nhạc. Hà Vĩnh kéo Vivian lại gần mình hơn và nói với cô. - "Cố chủ tịch mới đi có hai năm, khi quay về đã không nhận người quen rồi sao". Vivian hỏi hắn. - "Sao Hà chủ tịch nói vậy? " - "Em không thấy, cứ Hà chủ tịch, Cố chủ tịch nghe rất là xa lạ sao? Theo trí nhớ của tôi, chúng ta từng...thân thiết hơn". Vivian làm như không hiểu sự mập mờ của Hà Vĩnh. - "Theo trí nhớ của tôi thì anh từng bảo lúc nào cũng phải gọi anh là chủ tịch." - "Em sẽ gọi theo cách tôi bảo em sao?" Vivian cứng họng, không biết trả lời thế nào cho phải. Hà Vĩnh lại nói. - "Sau này cứ gọi tôi là Vĩnh". - "Tôi cảm thấy vậy không hay cho lắm". - "Không sao, bạn bè tôi đều gọi như vậy, trừ khi...em không muốn làm bạn với tôi, em biết đó, nếu đã là bạn của nhau, những chuyện như mua bán, trao đổi đôi khi sẽ diễn ra rất dễ dàng." Hà Vĩnh vẫn nắm được điểm yếu của Vivian, cô cực kỳ muốn mua lại cổ phần trong tay anh. Vivian đành thỏa hiệp. - "Vậy được, anh Hà Vĩnh, rất hân hạnh được là một trong những người bạn của anh. Sau này cũng đừng gọi tôi là Cố chủ tịch nữa, gọi Vivian là được." - " Có hai điều anh không thích, thứ nhất anh không thích bị gọi cả họ lẫn tên, gọi anh Vĩnh hoặc Vĩnh đều được, thứ hai, anh không thích gọi em là Vivian. " - "Vậy anh thích gọi sao thì cứ gọi như vậy đi" Tên thôi mà, cô sẽ không tính toán với hắn. - "Lam". - "Ồ", Vivian hơi ngạc nhiên vì hắn gọi tên trước đây của cô. Thật ra, cô chỉ ghét cái tên "Tần Lam" nữ phụ phải sống cảnh yêu Hà Vĩnh chết đi sống lại và bị kết cục thảm khốc thôi, chứ cô vẫn nhớ cái tên Mộ Lam của mình trước kia mà. "Lam" thì "Lam", cứ để hắn gọi. Âm nhạc vẫn du dương, buổi tiệc vẫn tiếp tục.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau