Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hạo Nhiên: “Ừ, đi thôi.” Có điều, sau khi trả lời, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Vừa rồi Lương Dật Phàm nói chuyện lạnh nhạt với cô cũng là lẽ thường, nhưng Chu Hạo Nhiên lúc trước còn đối xử với cô rất tốt, tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy?
Giọng nói ôn hoà của anh lạnh đi rất nhiều, anh ta bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Lương Dật Phàm lây bệnh sao?
Cái loại bệnh lúc nóng lúc lạnh kỳ quái này cũng có thể lây nhiễm được hả?
...--------------------...
Cô vừa được Chu Hạo Nhiên ôm xuống xe, Lâm Bích Nguyệt đã nhanh chóng chạy đến. Bà nhìn thấy Tiết Lạc được Chu Hạo Nhiên bế, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện không tốt, nước mắt theo đó rơi lã chã: “Lạc Lạc, có phải những kẻ bắt cóc làm con bị thương rồi hay không? Con bị thương ở chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
“Dì à, con không sao, chân con chỉ bị trầy da hơi đau một chút thôi, chúng ta về phòng bôi thuốc sẽ không sao nữa.”
“Tốt tốt tốt, vậy chúng ta mau trở về phòng.” Lâm Bích Nguyệt gật đầu.
Chu Hạo Nhiên bế cô lên lầu, đi vào phòng cô theo sự chỉ dẫn của Lâm Bích Nguyệt. Cô không biết sau khi vào phòng Chu Hạo Nhiên đã bắt đầu quan sát mọi thứ bên trong, cho đến khi anh nói nhỏ bên tai cô: “Không thể tưởng tượng được phòng của cô lại… đáng yêu như vậy!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy khóe môi anh hiện rõ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-nu-chinh-ngu-ngoc/2794536/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.