“Mày…. đồ nghịch tử! Mày nghĩ rằng không nghe lời ba mày là vinh quang lắm sao? Ba vì muốn tốt cho mày, lẽ nào mày muốn đến sở cảnh sát để người khác chê cười?” Lương Sâm rất tức giận trước lời nói của con trai, sắc mặt ông vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt lại vì giận dữ.
Lương Gia Vỹ thấy ông như vậy cũng nhanh chóng bộc phát cơn tức. Anh ta đứng phắt lên, đối diện với cha mình rống to: “Ông chính là một lão già mê muội, tuổi đã lớn mà còn kết hôn với một bà già, lấy một bà già thì thôi đi, đã vậy còn mang theo con chồng trước đến đây, hiện tại tôi xảy ra chuyện ông không bảo vệ tôi, còn muốn tôi đi xin lỗi người khác, ông vẫn còn là ba tôi sao?”
“Là mày có lỗi, mày bắt trói con bé, con bé cũng không làm gì sai, giờ mày chẳng những không chịu xin lỗi, không cảm thấy áy náy vì những chuyện mình đã làm mà còn muốn mắng chửi luôn cả ba mày có đúng không?” Lương Sâm giận dữ không kiềm chế được, ông bước nhanh đến trước mặt Lương Gia Vỹ, nắm lấy cổ áo anh ta, muốn đánh nhưng lại không nỡ.
Tiết Lạc và Lâm Bích Nguyệt đứng một bên chứng kiến tất cả, mặc dù họ rất tức giận khi bị Lương Gia Vỹ nói như vậy, nhưng thấy hai cha con sắp lao vào đánh nhau lại khiến Lâm Bích Sơn Nguyệt hơi lo lắng. Bà đứng lên muốn cản hai người nhưng rồi lại không dám bước tới. Dù sao Lương Gia Vỹ cũng rất ghét người mẹ kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-nu-chinh-ngu-ngoc/2794534/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.