“Không cần cám ơn, anh chỉ không muốn nhìn thấy em bị ngã.” Giọng nói của Chu Hạo Nhiên rất nhẹ, dường như không để ý đến thái độ lạnh lùng của cô dành mình.
Nhưng cô lại bị đôi mắt dịu dàng của anh làm cho bối rối, cô mất tự nhiên xoay người chạy biến vào trong nhà bếp.
Lâm Bích Nguyệt chứng kiến toàn bộ sự việc bèn bước tới chặn cô lại, lo lắng nắm tay cô hỏi han: “Con có bị thương ở đâu không? Dì vừa thấy con suýt ngã ở chỗ cầu thang, may mà cậu Chu Hạo Nhiên đây nhanh tay nhanh mắt, bằng không con đã bị thương như lần trước rồi.”
“Con không sao, anh ấy vừa vặn đỡ được nên con không bị ngã.” Cô kéo bàn tay của Lâm Bích Nguyệt xuống, không dám nhìn dì nữa. “Con đi lấy nước uống, dì hỏi hộ con anh ấy muốn uống gì nhé.”
Lâm Bích Nguyệt không suy nghĩ, kinh ngạc hỏi lại. “Chẳng phải thằng bé đang đứng ngay đây sao, tại sao con không tự mình đi hỏi nó?”
“Ai nha, thôi con vào bếp đây, dì cứ giúp con hỏi anh ấy đi ạ.” Cô thực sự không còn dũng khí nhìn mặt Chu Hạo Nhiên, nói xong bèn chạy tuốt vào trong bếp.
Cô nhanh chóng đi tới bên tủ lạnh, đặt một tay lên cánh cửa nhưng không mở ra ngay mà đứng thở hổn hển, đờ người nhìn cánh cửa tủ, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó rất lung.
Xong rồi, cô đã xong thật rồi, cô có cảm giác mình sợ phải nhìn thấy Chu Hạo Nhiên, khi nhìn thấy anh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-nu-chinh-ngu-ngoc/2794521/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.