Cố Thành tỉnh lại.
Gã mở mắt ra, thấy bản thân vẫn nằm dưới đất, xung quanh là hàng trăm tang thi vây quanh chực chờ cắn xé gã. Trong khoảnh khắc đó Cố Thành tưởng những gì gã vừa thấy và cả cuốn sách quái dị kia đều là ảo mộng do gã tưởng tượng ra.
Gã nhắm nghiền mắt, tuyệt vọng nằm giữa hàng trăm cái tay gớm ghiếc với những móng vuốt sắc nhọn đang tóm lấy thân mình mà gào lên: “Cút…cút hết cho tao.”
Dị biến thình lình xảy ra.
Sau tiếng hét tê tâm phế liệt của gã, đám tang thi bất chợt khựng lại, sau đó đồng loạt thu tay, đứng thẳng người, giống như rối gỗ mà lùi về phía sau.
Thần kinh Cố Thành căng chặt, gân xanh trên trán nảy lên thỉnh thịch, không cam lòng chờ đợi đau đớn xé da xé thịt xuất hiện, thế nhưng hồi lâu vẫn không thấy gì, bỗng chốc một loạt tiếng động “sột soạt” phát ra, Cố Thành nhăn mày, hơi hé mắt, sau đó sửng sốt mở bừng mắt ra.
Lấy gã làm trung tâm, hàng trăm con tang thi đứng im như tượng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía trước.
Cố Thành rùng mình nhìn một màn đặc biệt quỷ dị trước mắt.
Gã chống tay ngồi dậy, lại giật mình cúi đầu nhìn bụng, phát hiện vết thương ăn mòn trên người đã dừng chảy máu. Trên khắp cánh tay gã xuất hiện thêm mấy vết cào và cắn, nhưng kì lạ là không mấy đau đớn. Như nhận ra điều gì đó, gã hoảng hốt lùi lại, bàn tay run rẩy chạm vào miệng vết thương rồi xòe ra, máu dính đầy trong bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-mat-the-ngan-can-nam-phu-hac-hoa/451723/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.