Cố Tiêu sắc mặt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông có bộ dáng thập phần quen thuộc trong trí nhớ.
Đúng thế. Gã chính là Cố Thành, đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn. Cố Tiêu mím môi, trong đầu là những suy nghĩ không thể tin nổi. Rõ ràng hắn đã tận mắt nhìn thấy Cố Thành bị tang thi bao vây cắn xé. Vì sao giờ phút này gã còn lành lặn mà xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, nhìn thế trận kia, gã còn có thể điều khiển được đám tang thi cấp thấp?
Cố Tiêu bất chợt nhớ lại, ban nãy Ninh Ninh đã buột miệng lẩm bẩm ba từ: “Tang thi vương”. Hắn nheo mắt đánh giá Cố Thành đứng bên dưới, Mắt gã đỏ hằn tia máu. Môi xám đen, làn da tái nhợt một cách bất thường, hàm răng có phần quá mức sắc nhọn, đáng tiếc hai bàn tay gã lúc này đang cắm trong túi quần, không thể xem xét kĩ được. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đặc điểm kia thôi đã có thể khẳng định Cố Thành xuất hiện trước mặt hắn lúc này không còn là con người nữa.
Nhưng nếu đã trở thành tang thi, vì sao gã vẫn giữ được kí ức cùng trí tuệ nguyên bản của con người đây? Bởi vì gã là tang thi vương sao?
Cố nén những suy nghĩ chồng chéo xoay chuyển trong đầu, Cố Tiêu nhìn gã, nhếch môi lạnh nhạt hỏi: “Cố Thành?”
Cố Thành nãy giờ vẫn luôn chăm chú quan sát biểu tình của Cố Tiêu, gã cảm nhận được sự ngạc nhiên, chán ghét từ trong ánh mắt hắn nhưng lại không tìm thấy được bất kì sự sợ hãi nào trong đôi đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-mat-the-ngan-can-nam-phu-hac-hoa/451722/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.