Edit: L
Beta: Ba Chấm
_
Vào buổi chiều, Viên Quảng đứng ngồi không yên đi lại vài vòng trong sân, cuối cùng nói với người khác: "Không được, tôi không thể ở đây lại được nữa. Bất kể quỷ là ai, thì nó sẽ luôn ở trong thị trấn này. Tôi phải rời khỏi đây, nếu nyư thế thì nó không thể đuổi giết tôi nhỉ? "
Hứa Thuật nghĩ thầm, quỷ hồn muốn giết người còn cần xem đường đi nước bước nữa à? Một khi đã bị theo dõi, thì chỉ sợ căn bản sẽ không có biện pháp chạy trốn được.
Nhưng việc này thì ai cũng hiểu, nhưng không ai có thể nói ra.
Nhìn thấy Viên Quảng thật sự sẽ rời đi, Dương Nhuế do dự nói: "Anh tại sao không...ở lại đây? Đêm nay tất cả chúng ta đều sẽ không ngủ, nhất định sẽ hết sức giúp anh."
Vừa nói xong, cô ta liếc nhìn Tiểu Hà.
Lúc này, Tiểu Hà đang ngồi ở trong sân phơi nắng, nheo mắt ngáp dài, bộ dạng nhìn qua như một chú mèo con lười biếng.
Nó dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của những người chơi ở bên này.
Không ai biết liệu nó có thực sự giúp đỡ người chơi như Hứa Thuật đoán hay không.
Viên Quảng dừng ở cửa thở dài một hơi.
Khi bầu trời tối sầm lại, trái tim hắn cũng chùng xuống theo, ngay cả tay chân cũng bắt đầu trở nên lạnh buốt.
Hắn ta cảm thấy không còn tia hy vọng sống sót nào cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến 8 giờ tối.
Trời ở đây tối sớm, khoảng gẫb 7 giờ thì trời đã tối đen.
Tuy nhiên,Hứa Thuật và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-ho-van-tro-choi-vo-han/1604233/quyen-4-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.