Edit: Ba Chấm
-
Tiểu Hà nghiêng đầu, nhìn bà cụ đứng đằng sau lưng hai người chơi, sau đó cười hì hì, rụt chân lại, nhảy lên nhảy xuống đi về hướng đầu trấn.
Còn lại Viên Quảng với Dương Nhuế đứng sững sờ hồi lâu.
Chờ bóng dáng nó hoàn toàn biến mất, Viên Quảng mới kinh ngạc hỏi: " Chẳng hiểu tại sao tôi lại thấy nó nhìn chằm chằm tôi giống như cái cách hôm qua nó nhìn Vu Diêu......"
Hắn không biết miêu tả ánh mắt đó cất chứa ý nghĩa sâu xa gì, bởi vì nhìn qua nó chả có ý nghĩa hay gì cả.
Như ánh mắt người bình thường tùy ý lướt qua, nhìn một ly nước bên cạnh, hay một tờ giấy.
Loại ánh mắt này không cất chứa gì. Nhưng nó lại mang ý nghĩa khác —— như đang nhìn một thứ đồ vật không có linh hồn.
Dương Nhuế không nói ra lời.
Cô ta quay đầu nhìn bà cụ kia, thì đã thấy bà ta quay người đi vào bếp.
Khi Hứa Thuật với Quý Xuyên đi đến giữa trấn thì gặp được hai người họ, mà họ lại đi tốc độ rất nhanh giống như có thứ gì đó đuổi theo sau lưng.
Càng đến gần, Hứa Thuật phát hiện sắt mặt bọn họ tái xanh.
Viên Quảng đi tới, khuôn mặt không còn giọt máu, nói: "Tôi sắp chết rồi."
Hứa Thuật nghe vậy, sững sờ: "Xảy ra chuyện gì?"
"Còn không phải là con bé Tiểu Hà kia." Dương Nhuế nói: "Chúng tôi vừa rồi gặp nó ở trên trấn, nó còn nhìn chằm chằm Viên Quảng giống như cái cách hôm qua nó nhìn Vu Diêu vậy!"
Cô ta kể lại chuyện đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-ho-van-tro-choi-vo-han/1604232/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.