Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
* Lưu ý: Chương này khá dài, tận 6372 từ.
_
Tôi còn một vấn đề cuối.
Hứa Thuật đến gần Vương Nhuận, cúi đầu nhìn cậu ta: "Tượng đá kia kỳ quái như thế, sao mọi người còn muốn nó phù hộ, lại còn muốn chúng tôi chạm vào nó?''
"Tôi không có lừa các cậu, hàng năm, vào lúc hiến tế chúng tôi đều chạm vào tượng thần, cầu xin nó che chở.''
Vương Nhuận ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng cậu ta nở một nụ cười khổ: "Cậu không phải cũng nhìn thấy rồi à, ông nội tôi và cả bà Mã, còn có những người lớn tuổi ở trong thôn mà các cậu chưa gặp qua, bọn họ đều vẫn còn rất khỏe mạnh. Tất cả mọi người đều tin rằng, tượng thần đem đến phiền toái lớn cho thôn chúng tôi, nhưng cũng phù hộ cho chúng tôi.''
Hứa Thuật quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng, thấy Quý Xuyên đang đứng cạnh cửa ra vào nhìn cậu.
Cậu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Vương Nhuận: "Nếu đã như vậy, lời cậu nói có vẻ đáng tin hơn, được rồi, bây giờ đóng cửa chặt lại đi, đừng để hắn chạy ra ngoài. Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài.''
Vương Nhuận thở dài một hơi, đứng lên nói: "May mà các cậu chịu tin tôi, nhìn dáng vẻ của các cậu vừa rồi, tôi còn tưởng rằng các cậu muốn giết tôi nữa chứ.''
Cậu ta đi qua kiểm tra ổ khóa một lúc, quay lại hỏi: "Đúng rồi, hai người vừa rồi lấy cây lưỡi hái từ đâu ra vậy? Tại sao tôi trông giống như là... từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-ho-van-tro-choi-vo-han/1604217/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.