Chương trước
Chương sau
Tô Dĩ Tần nở một nụ cười như có như không rồi đứng dậy quay lưng muốn đi thì bỗng nhiên Tô Thủy Nguyệt kéo tay giữ y lại. Hắn còn tưởng y sẽ tiến xa hơn, không ngờ lại chỉ có vậy. Nhưng mà cơ thể hắn đón nhận thứ đồ chơi vô tri lạnh lẽo kia lại cảm thấy không đủ, hắn muốn thêm, muốn một thứ thật ấm nóng xuyên xỏ vào. Hắn không biết tại sao bản thân lại trở nên như vậy, cho dù đã dứt ra khỏi hệ thống nhưng cũng không tránh khỏi mà trở nên khao khát không thể tự chủ được.

- Anh hai!

- Sao nào?

Tô Dĩ Tần không nghĩ là hắn sẽ kéo y lại, trên mặt y xuất hiện một tia thất thố, muốn dứt tay ra nữa lại muốn nắm chặt.

- Anh hai à... Em..

Tô Thủy Nguyệt không biết suy nghĩ điều gì mà vòng hai tay ôm bụng Tô Dĩ Tần, dựa đầu lên lưng y, gấp gáp giống như y sẽ thật sự bỏ đi mất.

- Em... em muốn.. của anh!

Tô Thủy Nguyệt một tay luồn vào trong áo y, vuốt ve cơ bụng rắn chắc của y rồi từ từ di chuyển xuống dưới, ở lưng quần của y muốn luồn tay vào. Chỉ là chưa kịp chen ngón tay vào trong quần y thì tay đa bị giữ lại, Tô Dĩ Tần bóp cổ tay hắn có chút đau.

- Anh hai, đau em!

Bàn tay siết cổ tay Tô Thủy Nguyệt ẩn ẩn run lên, y là đang cật lực nhẫn nhịn điều gì đó, không chờ đợi mà rút hai tay hắn ra, cũng không quay lại nhìn hắn mà đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ném lên giường, còn có một chùm chìa khóa.

- Em tự mình đi tắm, mặc đồ đi. Anh có việc phải ra ngoài.

Nói rồi Tô Dĩ Tần bỏ ra ngoài đóng cửa lại, còn có tiếng khóa cửa, rõ ràng là không muốn Tô Thủy Nguyệt đi ra ngoài. Hắn cầm lấy chùm chìa khóa mở xích sắt ra, cầm lấy bộ đồ mà đi vào phòng tắm. Hắn không biết rốt cuộc Tô Dĩ Tần là xảy ra chuyện gì, hắn vừa rồi thực mong y sẽ làm đến bước cuối hiện tại nghĩ lại chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong. Hắn vừa rồi vậy mà lại có ý nghĩ muốn loạn luân với anh ruột của chính mình.

Tô Dĩ Tần không biết là ra ngoài bao lâu, đến khi trở lại thì đã là nửa đêm, Tô Thủy Nguyệt đã sớm nằm lên giường ngủ. Y đi lại bên giường, tay nắm tay Tô Thủy Nguyệt, đặt nhẹ môi hôn, trong mắt y là đau khổ tột cùng.

- A Nguyệt... Anh hai phải làm sao mới tốt đây? Thật sự điên mất rồi!

Tô Thủy Nguyệt lúc này vẫn chưa ngủ, hắn nghe thấy Tô Dĩ Tần nói vậy cũng không biết nên nói gì, hắn bật dậy ôm lấy cổ y.

- Anh hai, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nói cho em biết đi! Cho dù là xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ cùng anh trải qua, cùng nhau giải quyết.

Tô Dĩ Tần thoáng run lên, y không nghĩ là hắn vẫn còn thức, bị ôm như vậy làm cả người y căng cứng lại, hai tay cũng bất giác ở trên lưng hắn vuốt ve.

- Ngủ đi.

- Anh hai...

- A Nguyệt ngoan, ngủ đi!

Tô Thủy Nguyệt thấy y không có ý định nói ra thì cũng không ép buộc nữa, hắn cứ vậy ôm cổ y, hai người ôm nhau cho đến sáng mà không nói một câu nào. Tô Dĩ Tần là anh trai của hắn, là người thân duy nhất còn sót lại của hắn, cho dù y làm ra bất cứ điều gì thì hắn cũng sẽ không trách y. Tỷ như hắn phát hiện ra việc hắn xuyên không cũng rất có thể liên quan đến y, nhưng mà, hắn sẽ không trách y, vĩnh viễn không trách y.

Tô Thủy Nguyệt mỗi ngày trôi qua đều không được ra ngoài, ăn uống đều là Tô Dĩ Tần mua về, hoặc là nấu cho hắn ăn. Hắn hỏi gì y cũng không nói, chuyện y ở nước ngoài sống như thế nào cũng không có kể cho hắn nghe. Hắn chỉ mỗi ngày nghe y vỗ về thủ thỉ ở bên tai, còn có mỗi ngày bị y khiêu khích rồi đem dương cụ giả cùng vô số máy rung các loại xuyên xỏ trong cơ thể. Nhưng tuyệt nhiên chính y lại không chạm vào hắn, cho dù nhiều lần hắn phá vỡ mọi rào cản mong muốn y đem thứ kia chen vào, y cũng không. Hắn đã nhiều lần tức giận, van xin cũng có, chỉ là Tô Dĩ Tần không bao giờ vượt quá giới hạn với hắn.

Tô Thủy Nguyệt tuy rằng sống cuộc sống như vậy thấy không có gì là không tốt, nhưng hắn vẫn hoài niệm về thế giới mà hắn xuyên qua kia. Không biết là khi hắn xuyên trở lại đây thì thân thể của Lang Nha có bị làm sao hay không, vạn nhất y tỉnh lại phát hiện ra bản thân sinh con đẻ cái thì phải làm sao? Còn Bách Phệ Thôn có lại tìm đến Mộ Thanh Khê đánh nhau hay không, Mộ Thanh Khê rốt cuộc có đến tìm con của y hay không, có đối xử tốt với đứa nhỏ này hay không? Thượng Thiên Thiếu Khanh có còn nhớ đến y không, có cùng với Tử Điêu và Tề Xuân Thụy gây gổ nữa hay không? Tống Liễu Dương và Quân Thư Mục hai người này đối với hắn chu đáo vô cùng, hiện tại đã có người khác để hai người bọn họ yêu thương chiều chuộng hay chưa? Còn đôi huynh đệ Tuyết Sư có hòa hợp hay không, lúc trước vì tranh giành hắn mà chiến tranh lạnh mấy lần, hiện tại có tốt hơn hay chưa? Còn có Tiểu Hắc, y thật sự đã rời bỏ trần thế này rồi sao, ở thế giới bên kia không biết có siêu thoát hay không? Cái thế giới tu chân d.â.m loạn đó cho dù là khoảng thời gian mà hắn muốn quên đi nhất nhưng cũng muốn nhớ nhất. Từng người từng người một yêu thương hắn vô điều kiện vậy mà chớp mắt một cái đã không còn lại gì. Tô Thủy Nguyệt đau lòng đến rơi nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.