Chương trước
Chương sau

Không biết là qua bao lâu cho đến khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua mí mắt Tô Thủy Nguyệt mới trở mình tỉnh dậy, thân thể đã được tẩy rửa qua còn được mặc một bộ y phục sạch sẽ. Đêm qua Lôi Phong Tuyết Sư đặc biệt nhẹ nhàng, đối với hắn vừa nhu tình cùng yêu thương. Tô Thủy Nguyệt nheo mắt nhìn người đang nằm ngắm hắn đến say sưa mà nở một nụ cười giống như nắng sớm, tay hắn nắm lấy tay y đan vào nhau.

- Nhị lang, nhớ là phải sớm đến tìm ta.

- Được, Nguyệt nhi. Ta... yêu em!

Tô Thủy Nguyệt gật gật đầu nheo mắt cười. Đối với lời yêu thương lúc sáng sớm hắn thật sự không kháng cự nổi, người trước mắt so với lúc mới gặp thì đã dịu dàng hơn, lúc trước có bao nhiêu phúc hắc thì bây giờ lại đối nghịch bấy nhiêu. Đối với hắn có thừa yêu thương ân cần. Tô Thủy Nguyệt hôn hôn lên đôi môi mỏng của Lôi Phong Tuyết Sư, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hôn thêm hai cái nữa. Cho đến khi ở bên ngoài đã bắt đầu có tiếng ồn ào mới rời ra, môi Tô Thủy Nguyệt lúc này vừa sưng vừa đỏ đến thảm thương.

Hắn đã đáp ứng cùng đám người Bách Phệ Thôn trở về Cửu Dương phái, cho dù có đối mặt với Mộ Thanh Khê thì cũng sẽ không nhu nhược như trước. Nếu có nhìn thấy chỉ cần xem như một tảng đá mà lướt qua là xong không cần tự mình chuốc lấy phiền phức. Con của hắn và Mộ Thanh Khê đã mất, sợi dây liên hệ cuối cùng cũng không còn, yêu thương cuối cùng cũng không còn dư thừa ra một chút nào, tâm hắn đối với y đã giống như đèn cạn dầu không thể nào thổi lên được ánh lửa thêm một lần nào nữa. Sẽ không bao giờ hắn để cho chuyện cũ như vậy lại xảy ra thêm một lần.

Tô Thủy Nguyệt đi theo đám người Bách Phệ Thôn rời đi, Lôi Phong Tuyết Sư đi ở phía sau tiễn hắn, mỗi một bước giống như nặng đến ngàn cân. Y thật sự muốn lao lên, điên cuồng ôm lấy hắn, giữ hắn lại nhưng mà không thể, Tô Thủy Nguyệt không thuộc về nơi này, không thuộc về một mình y. Y nhìn quang cảnh xung quanh, nơi này là ranh giới cuối cùng của Vạn yêu thú, là nơi đầu tiên y bắt gặp Tô Thủy Nguyệt nằm giữa đám yêu thú và bị xâm phạm. Thân thể gầy guộc đầy mùi máu nằm đó, tuyệt vọng, trơ trọi và đi vào trong trái tim y. Nếu như lúc đó y xuất quan sớm hơn thì chuyện Tô Thủy Nguyệt bị ngàn vạn yêu thú giày vò sẽ không xảy ra, đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần vậy mà lại bị vùi dập đến thảm thương như vậy. May mà gặp được y, được y ôm vào lòng, mỗi một ngày yêu thương nuông chiều mới gỡ được đám tơ vò trong lòng hắn, vậy mà ngay khi hắn đã không còn buồn phiền nữa thì cũng là lúc hắn phải rời đi. Y lại phải cô đơn ở nơi này như lúc hắn chưa từng đến, mỗi một ngày trôi qua đều vô vị nhàm chán, Tô Thủy Nguyệt giống như một ánh sao trời rọi qua cuộc đời dũng mãnh nhưng cô độc của y, đem đến thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng day dứt ở trong lòng y. Mỗi một ngày thấm vào trong xương tủy, khắc cốt ghi tâm. Nhưng thật may mắn là lần này là sinh li nhưng sẽ không là tử biệt, y rất nhanh sẽ đến tìm hắn, nối lại đoạn tình cảm giống như thủy triều vẫn luôn cuồn cuộn ở trong đáy lòng.

- Ngươi tại sao lại đến đây?

Lời nói giống như đao gươm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lôi Phong Tuyết Sư, y nhìn về phía trước là một nam nhân mặc thanh y, hông đeo trường kiếm được điêu khắc tỉ mỉ, dung nhan lãnh đạm lại có phần mê hoặc bức người. Mộ Thanh Khê nhíu mày nhìn đám người giống như lang hổ chất vất chính mình liền không nhịn được mà cười nhạo.

- Trên thế gian này còn có nơi nào mà ta không thể tới? Đến bắt một vài yêu thú về luyện dược còn cần phải hỏi qua ý kiến của đám tiểu bối các ngươi sao?

Bách Phệ Thôn nghe thấy lời kia liền rút kiếm tiến lên, hướng thẳng Mộ Thanh Khê mà đâm tới. Tô Thủy Nguyệt trong chớp nhoáng chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong sách thì tình tiết Bách Phệ Thôn đối kháng cùng Mộ Thanh Khê không có xảy ra, này rốt cuộc là có chuyện gì đây? Bách Phệ Thôn dùng kiếm đâm tới, lại dùng phù chú, dùng hết mọi kỹ năng cũng không ép được Mộ Thanh Khê rút kiếm ra cùng y đánh. Cũng không sai, Mộ Thanh Khê đã dùng cấm thuật luyện đan dược từ bào thai của thuần âm chi thể, Bách Phệ Thôn đương nhiên vô lực đánh tay đôi. Nhưng mà rốt cuộc là vì lý do gì mà Bách Phệ Thôn vừa nhìn thấy Mộ Thanh Khê đã lao lên đánh? Không biết là qua bao lâu Bách Phệ Thôn cuối cùng cũng bị một chưởng của Mộ Thanh Khê đánh ngược trở lại, ngã ngửa ra đất phun một ngụm máu tươi. Băng Hỏa Tuyết Sư nhìn thấy vậy liền lao lên, tuy là yêu thú cấp mười nhưng so với thực lực hiện tại của Mộ Thanh Khê thì khó để gặp được đối thủ, một chủ một thú đều bị đánh cho thối lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.