Thượng Thiên Thiếu Khanh vẫn là bộ dạng yêu ma ngạo mạn, là một tên không xem ai ra gì nhưng lại luôn để hắn ở trong tầm mắt, chỉ sợ liếc mắt một cái là sẽ không nhìn thấy nữa. Tống Liễu Dương thì vẫn luôn điềm tĩnh, không xốc nổi nóng nảy như Mộ Dung Uyên, cũng không láu cá điên cuồng như Tề Xuân Thụy, y không nói, nhưng trong lòng luôn là một mảng lửa lớn luôn phừng phừng cháy, bất cứ lúc nào cũng nguyện ý vì hắn mà nhảy vào dung nham. Tiểu Hắc cùng Băng Hỏa Tuyết Sư lại có chút giống nhau, lạnh lùng như băng, nhưng Tuyết Sư còn có chút trẻ con còn Tiểu Hắc thì lại giống như không quan tâm đến điều gì, đối với hắn không tỏ ra ân cần chu đáo nhưng nếu hắn cần thì ngàn vạn gian nan cũng không từ. Tử Điêu thì tương đồng Bách Phệ Thôn, giống như hai con chó nhỏ luôn to mắt nhìn, chỉ cần đợi hắn nhìn sang thì hai mắt liền sáng lên, bộ dạng vui vẻ bày ra hết trên khuôn mặt. Tô Thủy Nguyệt nhìn rồi lại nhìn, hắn có thể nói ra tất cả được sao, bọn họ sẽ không đến tìm Mộ Thanh Khê làm một trận long trời lở đất luôn hay sao?
- Là do ta tự mình làm hỏng thai cho nên mới bỏ đi.
- Tại sao ngươi phải đi! Trong bọn ta chẳng lẽ không có người mà ngươi muốn sanh con cho hay sao?
Thượng Thiên Thiếu Khanh nói đúng điều mà ai cũng muốn nói, cũng là điều mà Tô Thủy Nguyệt cảm thấy khó có thể giải thích được nhất.
- Là do ta quá đau lòng. Hơn nữa ta đã từng bỏ rơi các ngươi, không có mặt mũi để tìm tới.
Tô Thủy Nguyệt tìm ra một lý do cho là hợp lý nhất rồi trả lời, lúc này tâm tình của đám người bọ họ cũng trở nên thư giãn hơn. Bách Phệ Thôn lúc này mới tiến lại chỗ hắn, hai tay áp lên mặt hắn vỗ vỗ chỗ thịt dư hai bên má.
- Đệ đó, cho dù có bỏ rơi ta thì ta cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn mà đem đệ trở về. Đệ yêu ai ta không quan tâm, cái ta quan tâm chính là khi ta có thể có được đệ thì sẽ không để đệ đi. Tô Thủy Nguyệt, ta nói cho đệ biết, sau này không cho phép đệ rời khỏi ta, rời khỏi bọn ta.
Tô Thủy Nguyệt gật gù, Bách Phệ Thôn hình như có chút khác. Lời nói sao lại chứa đựng ẩn nhẫn cùng uy hiếp như vậy, rốt cuộc một năm qua Bách Phệ Thôn đã trải qua ngày tháng như thế nào đây?
- Ta biết rồi, ta sẽ không bỏ rơi một ai trong các ngươi nữa. Ta sẽ chịu trách nhiệm.
Tô Thủy Nguyệt vỗ vỗ ngực cười hề hề, dù gì hắn cũng đã nói để bọn hắn ở bên cạnh thì sẽ để ở bên cạnh. Chuyện một năm trước là do hắn sai lầm nhưng mà bọn họ đối với hắn vẫn nhiệt tình không đổi, hắn cũng không thể xem như không thấy, đáp trả là tốt nhất.
- Vậy lúc nào thì trở về?
Tề Xuân Thụy lên tiếng hỏi làm cho Lôi Phong Tuyết Sư luôn im lặng tim bỗng đập "thịch" một cái, y là chủ nhân của Vạn yêu thú không thể nói đi là đi được. Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt vốn dĩ không có thuộc về một mình y, có thể giữ lại mà được sao, cho dù y muốn giữ lại thì đám người kia sẽ thành toàn cho y sao, rồi tâm tư của Tô Thủy Nguyệt cũng không phải là dành cho một mình y. Tô Thủy Nguyệt nhìn Lôi Phong Tuyết Sư mang bộ mặt đầy tâm sự liền chọt chọt ngực y, miệng nở nụ cười mà hắn cho là khả ái nhất.
- Nhị lang, lúc nào thì có thể đi cùng ta.
- Hiện tại chưa thể được, ta vẫn chưa tìm ra được người để có thể trao lại Ấn thú lệnh. Truyền thừa còn đó thì ta vẫn là chủ nhân của Vạn yêu thú, một khi rời đi chắc chắn sẽ có chuyện.
- Vậy sao?
Tô Thủy Nguyệt ủ rũ không biết nên nói gì thêm, không thể ép buộc Lôi Phong Tuyết Sư cùng đi, nhưng hắn cũng không thể ở lại. Mà y thì lại là người mà hắn có cảm tình nhất, yêu thương nhất, hắn nên làm sao mới tốt đây?
- Nguyệt nhi, đệ cứ đi trước. Ta trong thời gian sớm nhất sẽ đến tìm đệ, đệ nhất định... không được quên ta!
Lôi Phong Tuyết Sư cởi xuống sợi dây chuyền rồi đeo lên cổ Tô Thủy Nguyệt, mặt dây chuyền là một viên cẩm thạch màu lam bề mặt sáng bóng ứng trên làn da trắng bóc của hắn càng thêm bắt mắt.
- Lúc nhớ ta có thể lấy ra nhìn.
Tô Thủy Nguyệt gật gật đầu rồi nhìn đám người còn lại, bầu trời đêm lúc này vẫn đang le lói một chút ánh sáng của trăng đêm rơi trên khuôn mặt từng người.
- Hiện tại ta và Nhị lang còn phải động phòng, các ngươi trước mắt tìm nơi qua đêm. Ngày mai trở về.
Tô Thủy Nguyệt nhìn biểu hiện cứng ngắt trên khuôn mặt từng người mà có chút khổ sở không nói thành lời, mỗi lần hắn quyết định lật "thẻ bài" của ai thì y như rằng đám còn lại sẽ là bộ dạng đau thương đến trời long đến lở. Nhưng cuối cùng vẫn bị cái trừng của Tô Thủy Nguyệt làm cho thối lui, cho đến khi không gian vắng lặng chỉ còn lại hắn và Lôi Phong Tuyết Sư, hai mắt nhìn nhau lưu luyến đến không ngờ. Sau đêm nay hắn và y sẽ phải xa nhau một thời gian, đêm nay hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Lôi Phong Tuyết Sư dịu dàng hôn lên mắt hắn, hôn lên mũi hắn, miệng hắn, cuối cùng tách hai cánh môi hắn ra nhiệt tình mà cắn mút. Tô Thủy Nguyệt cũng không một chút ngại ngùng mà quấn lấy, môi lưỡi giao nhau, dưới ánh trăng vàng hai thân thể điên cuồng quấn lấy nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]