Chương trước
Chương sau
Tô Thủy Nguyệt nói xong thì quay lưng rời đi, mà Mộ Thanh Khê cũng đã nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa. Người này lời nói khó nghe đối với người y chán ghét nhất định không nhân nhượng, bình thường thì lại tao nhã không động, lúc mắng người muốn có bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu. Tô Thủy Nguyệt đi ra khỏi động, ở trước hang Tử Điêu vẫn luôn canh giữ không một kẻ hở. Nhìn thấy hắn Tử Điêu liền hóa lại thành dạng người đi ngay phía sau.
- Ngươi theo ta làm gì?
- Ta cũng là một nam nhân của ngươi không phải sao? Ta đi theo người ta thích thì có gì không đúng!
Tô Thủy Nguyệt quay lại nheo mắt nhìn, hắn lúc nào đã thu nhận con chim điêu này vậy? Sau bao nhiêu bận bây giờ hắn mới nhận ra những nam nhân ở trong sách này vô cùng tùy tiện, là những con ngựa giống hàng chính hãng nhìn thấy hắn liền muốn thượng. Sau khi đã ăn no say sạch sẽ thì tự mình nhận định là nam nhân của hắn luôn. Logic quái quỷ gì không biết?
- Ngươi không cảm thấy là ta đã rất rắc rối với đám nam nhân đó hay sao?
Tử Điêu làm bộ suy tư rồi trắng trợn nói một câu.
- Thêm một mình ta cũng không thêm hay bớt đi rắc rối, chẳng phải chỉ thêm một người giành một góc chăn thôi hay sao? Hơn nữa, lần đó là ngươi chủ động mời gọi ta bây giờ lại phủi mép như không có gì có phải là quá bạc bẽo rồi không?
Trắng trợn bắt tội hắn như vậy, đụng ngay đến điểm yếu mà hắn không muốn nhắc đến. Lần đó là bởi vì hệ thống ép buộc cho nên hắn mới bất đắc gĩ phải câu dẫn đôi song điêu này thôi. Mà Tử Điêu này tại sao lại không giống ca ca của y, trực tiếp xem hắn giống như đáp ứng lẫn nhau một lần là được rồi, còn muốn vào hậu cung của hắn! Aaaa! Tô Thủy Nguyệt hắn chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn vậy mà hết người này đến người khác đều muốn thao, đã vậy đến yêu thú cũng không kiềm lòng được là ý gì đây? Chỉ Tiểu Hắc và Tuyết Sư thôi đã cảm thấy quá đủ rồi, thứ đó của yêu thú căn bản là hắn không có chịu nổi đâu được chứ!!! Đột nhiên Tử Điêu lại ôm lấy Tô Thủy Nguyệt, hôn hôn lên chóp mũi hắn.
- Vậy cho nên ngươi phải nói với chủ nhân là muốn người tặng ta cho ngươi, có hiểu không?
Con chim điêu này sao lại bá đạo như vậy nha, hắn có thể từ chối được không đây, giường của hắn không có đủ lớn!
- Được, được rồi. Nhưng mà ngươi phải nghe lời của ta, không có được tùy tiện ấy ấy ta, ta đang mang thai.
Tử Điêu nở nụ cười đậm chất biến thái rồi từ hôn mũi chuyển sang hôn lên mí mắt hắn, yêu thương cùng nuông chiều.
- Sau này cũng sinh cho ta một bảo bảo có được không?
- .....
Tô Thủy Nguyệt đột nhiên nhận ra một điều vô cùng kinh khủng đó là hiện giờ hắn đang mang thai, mà cho dù là mang thai con của ai thì sau này những nam nhân não tàn trong hậu cung của hắn cũng sẽ muốn hắn sinh cho bọn họ mỗi người một đứa! Đệch mợ, thôi đi có được không, hắn là một nam nhân rất là nam nhân luôn đó, tại sao chỉ có thể mang thai thôi vậy?!! Tu luyện làm cái đếch gì nha!
- Chuyện này hay là để nói sau đi, ta muốn đi gặp những người khác.
Tử Điêu gật đầu rồi buông Tô Thủy Nguyệt ra, sau đấy đưa hắn đến một con sông cách động không xa. Bọn người Bách Phệ Thôn lúc này đã được Mộ Dung Uyên trả lại pháp lực đang không ngừng thi triển lên kết giới ở giữa lòng sông tạo ra một lối đi. Dực Liên cổ vật này vốn là một nơi chứa vô số bảo vật cùng linh dược, linh thảo quý hiếm nhưng trong thời gian qua đã sớm bị Mộ Dung Uyên lấy đi gần hết. Hiện tại không biết bằng cách gì mà bây giờ y lại chịu thỏa hiệp với bọn người Bách Phệ Thôn để cho bọn họ đi đến nơi cất giấu bảo vật của chính mình. Tô Thủy Nguyệt vừa hay đến đúng lúc lòng sông được mở ra cho nên cũng đi theo luôn.
- Đệ không nghỉ ngơi thêm một chút?
Tô Thủy Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Phệ Thôn, hắn đã ngủ được hai ngày rồi, bụng cũng đói muốn xỉu lại còn muốn hắn ngủ tiếp? Ngủ thì cũng được đi, nhưng trước mắt nên ăn cái gì đó không đúng sao? Nhưng mà hắn chưa kịp mở miệng trách móc thì Quân Thư Mục đã lấy trong túi không gian ra hai miếng bánh vừa thơm vừa nóng đưa qua.
- Vừa rồi ta nướng cho đệ nhưng mà đệ vẫn chưa dậy, bây giờ ăn lót dạ một lát về động ta sẽ nấu thêm cơm.
- Vẫn là Thư Mục hiểu ta nhất, đâu như đầu gỗ huynh đâu!
Tô Thủy Nguyệt nhận lấy bánh ăn ngon lành còn tiện liếc xéo Bách Phệ Thôn một cái, lời nói đó không chỉ giáng cho y một đòn chí mạng mà ngay cả những người xung quanh cũng cảm thấy chột dạ. Đúng là bọn họ không có chu đáo được như Quân Thư Mục, mà cho dù muốn chu đáo cũng không được. Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tề Xuân Thụy tuy đã là hai lão già lớn tướng nhất nhưng chuyện nấu qua thức ăn thì chưa bao giờ động tay, hơn nữa bọn y bây giờ căn bản không cần phải ăn. Mà Tuyết Sư và Tiểu Hắc thì lại là hai yêu thú, chỉ ăn thịt sống chưa bao giờ có chuyện sẽ nấu chín thức ăn, còn Tống Liễu Dương thì bảo y luyện đan dược khổ cực còn tốt hơn là vào bếp mà làm cái gì. Chỉ còn lại Mộ Dung Uyên và Tử Điêu, đây là địa bàn của Mộ Dung Uyên y căn bản không cần nấu hơn nữa y đã tích cốc từ rất lâu rồi mà Tử Điêu thì chỉ biết nấu cháo. Ngày nào cũng cháo làm Tô Thủy Nguyệt ngấy muốn chết luôn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.