Tô Thủy Nguyệt cười vui vẻ lại không hay biết chính mình rơi vào giấc ngủ cho đến khi thức dậy thì đã là ba canh giờ sau, xung quanh giường đá lại có thêm không ít người. Ngoài Bách Phệ Thôn ra còn có Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Tiểu Hắc, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương, Mộ Dung Uyên, còn có Tuyết Sư đã lâu không gặp, con sư tử này đã xuất quan rồi sao? Tô Thủy Nguyệt dụi dụi mắt nhìn, vừa muốn mở miệng nói thì đã bị chặn lại.
- Thủy Nguyệt có thai rồi sao? Là hài tử của ai?
- Chắc chắn là của ta!
- Là của ta!
Tô Thủy Nguyệt có chút muốn đi ngủ lại, là con của ai quan trọng như vậy sao? Cùng hắn nuôi hài tử chẳng phải là được rồi sao? Bỗng nhiên Tuyết Sư gầm lên khô khốc.
- Các ngươi nhân lúc ta bế quan tu luyện lại làm ra trò hạ lưu như vậy, giờ Thủy Nguyệt có thai ta chẳng thể lên tiếng giành hài tử!
Tuyết Sư bộ dạng tức giận cùng ủy khuất muốn nói thêm vài câu lại nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tô Thủy Nguyệt mà không nói gì thêm nữa. Mà Mộ Dung Uyên đang đứng ở phía sau lại đau đầu không chịu nổi.
- Thì ra ngươi có nhiều tình lang đến vậy, đến nỗi hài tử là của ai cũng không biết! Đúng là một tiểu trăng hoa!
Tô Thủy Nguyệt cười cười không dám nhìn thì đột nhiên nhìn thấy nhân ảnh không xa lạ gì đang đứng ở phía xa trong động. Tuy rằng bộ dạng điềm tĩnh cũng không có bị khống chế gì nhưng hắn biết được y đang bị kết giới nhốt lại. Là Mộ Thanh Khê vẫn luôn chỉ độc một ánh mắt hướng về Tề Xuân Thụy. Có lẽ cả đời này của y chỉ nghĩ đến Tề Xuân Thụy, cho dù là Tề Xuân Thụy chết thì y cũng sẽ không đổi đi ánh nhìn. Mà hiện tại Tề Xuân Thụy còn chưa chết, Tề Xuân Thụy đang ở ngay trước mắt y, Tề Xuân Thụy đang ở ngay đó cùng người khác giành giật hài tử nhưng vẫn không làm ánh mắt của Mộ Thanh Khê nguội đi, mỗi một tia đều là yêu thương vô cùng vô tận.
Tô Thủy Nguyệt lặng lẽ quay mặt đi, chỉ nói một câu rồi vờ như đang mệt mỏi muốn ngủ tiếp.
- Qua thêm vài ngày sẽ biết được thôi. Ta đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi.
Đám đông đang ồn ào cũng trở nên im lặng, người nên làm việc gì thì làm việc đấy, tu sĩ hệ phong thì làm thêm chút gió để Tô Thủy Nguyệt nghỉ ngơi thêm thoái mái mà những người khác thì đi chuẩn bị thức ăn, chỉ có hai yêu thú là Tiểu Hắc và Tuyết Sư thì lười biếng nằm dưới đất ngay cạnh giường. Mộ Dung Uyên sau khi biết được bọn họ đều là tình lang của Tô Thủy Nguyệt thì cũng không gây khó dễ nữa, những tu sĩ khác đều được thả ra để đi khai thác Dực Liên cổ vật, chỉ còn mỗi Mộ Thanh Khê là bị bắt giam lại.
Tô Thủy Nguyệt đưa tay sờ sờ lên bụng, vẫn chưa có to lên nhưng nơi này có chứa một sinh linh đang từ từ thành hình. Dù là con ai cũng được chỉ hi vọng không phải là của Mộ Thanh Khê, hắn muốn từ bỏ y, hắn không muốn dây dưa nữa!
Lúc Tô Thủy Nguyệt thức dậy thì trong động đã không còn ai nữa, cả Tiểu Hắc và Tuyết Sư luôn lười biếng cũng không nằm bên cạnh giường. Hắn ngồi dậy làm vài động tác uốn éo thư giãn gân cốt rồi cũng đứng dậy muốn đi ra thì đột nhiên lại nhìn thấy Mộ Thanh Khê đang ngồi đả tọa ở một góc tối trong động thì liền đi tới. Mọi thứ tưởng chừng như không có gì nhưng khi Tô Thủy Nguyệt đi đến gần thì kết giới bắt đầu hiện lên không cho hắn tiến thêm chút nào nữa.
- Sư phụ, người vẫn ổn chứ?
Mộ Thanh Khê không có đáp lười, hai mắt vẫn nhắm lại, dung nhan lãnh đạm của y lại làm cho lồng ngực Tô Thủy Nguyệt rung lên một nhịp.
- Ta nhất định sẽ cứu người ra ngoài.
Khi Tô Thủy Nguyệt vừa dứt lời thì trong góc tối phát ra âm thanh trầm thấp mà hắn mong muốn, chỉ là lời nói thì lại lạnh đến cực điểm.
- Tô Thủy Nguyệt ngươi có lẽ đã quên rồi, ta đã nói nếu lần sau gặp lại nhất định sẽ giết ngươi. Chỉ là ta hiện tại không giết được ngươi mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có thể quên lời ta nói.
Tô Thủy Nguyệt chần chừ lui lại một bước, Mộ Thanh Khê nói đúng, cho dù y đang thất thế nhưng không có nghĩa là hắn có quyền quên đi là y đang hận hắn.
- Đứa nhỏ trong bụng ta rất có thể là của người.
Tô Thủy Nguyệt đưa tay lên bụng, ngay chỗ bụng dưới xẹp lép xoa xoa, hắn lúc này mới thấy được Mộ Thanh Khê từ từ mở mắt ra nhìn hắn. Đuôi mắt dài hẹp thanh lãnh nhìn vào bụng hắn, khẽ nói mấy chữ lạnh đến thấu xương.
- Nghiệt chủng ngươi sinh sẽ không bao giờ mang giọt máu của ta, thứ này ra đời cũng sẽ giống như ngươi, mê hoặc người khác không khác gì phụ thân của nó. Bởi vì muốn níu kéo nam nhân ở bên cạnh mà tự mình uống đan dược, cũng đủ tâm tư.
Lời nói cũng đủ cay nghiệt, vừa không có một chút ý nghĩ đứa nhỏ trong bụng Tô Thủy Nguyệt là của y, vừa muốn nói đứa nhỏ này là một nghiệt chủng không hơn không kém, cũng giống như nói việc hắn mang thai là do cố tình chứ không phải là vô ý. Đúng là Mộ Thanh Khê, đối với kẻ thù thực không lưu tình.
- Ta cũng hi vọng hài tử này không phải là con của người, ta không mong nó bị phụ thân chán ghét. Sư phụ người nghỉ ngơi đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]