Chương trước
Chương sau
Tô Thủy Nguyệt uể oải trở mình, cả người nặng nề giống như bị xe cán qua. Thượng Thiên Thiếu Khanh này thật không biết tiết chế, ở ngoài hồ nước nóng lăn qua lăn lại làm hắn đến bốn lần cho đến khi sắc trời chuyển tối thì bế hắn về phòng mà lăn lộn thêm hai lần nữa. Tiểu cúc bé nhỏ có hắn có chút đáng thương muốn đình công luôn rồi, đến tận lúc này vẫn còn cảm thấy âm ỉ như mới vừa xảy ra. Tô Thủy Nguyệt nghiêng người, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt lãnh diễm phóng đại đang kề sát liền hoảng hốt dịch ra xa.
- Giáo chủ! 
- Sao thế, không vui khi ta nằm cạnh ngươi lúc ngươi thức dậy hay sao? 
- K..không phải, chỉ là....
Chỉ là vì cái vẹo gì vị giáo chủ này lại trang điểm theo cái phong cách ma mị của nữ nhân đó vậy. Nếu mà có một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy chịu nằm cạnh Tô Thủy Nguyệt thì hắn cũng đã hạnh phúc đến muốn điên, chỉ là "nữ nhân" này có lực hông đặc biệt mạnh mẽ, làm chết hắn rồi! 
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là do ngươi quá đẹp nên mắt của ta nhìn không quen, không được sao?
Tô Thủy Nguyệt ngồi dậy sửa sang lại y phục, trên người hắn lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, ngực còn lộ ra một mảng lớn những vết hôn ngân ám muội. Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh ở bên cạnh cũng đã ngồi dậy, đem y phục của Tô Thủy Nguyệt đang treo ở trên giá lại cho hắn, còn hầu hạ hắn mặc. Tô Thủy Nguyệt nhíu nhíu mi, loại đãi ngộ này hắn có chút nuốt không trôi, "nữ nhân" của nam chính bị hắn thu về tay rồi aaaaa! 
- Sao vậy, thất thần cái gì? 
Thượng Thiên Thiếu Khanh ở phía sau đặt cằm lên vai Tô Thủy Nguyệt còn hai tay thì đang sửa sang lại thắt lưng của hắn, giọng điệu giống như là hờn dỗi. 
- Có phải ngươi ăn ta rồi muốn phũ bỏ trách nhiệm hay không, giọng điệu tại sao chẳng có một chút cưng chiều nào đối với ta!
......Này cũng thật là vô liêm sỉ quá rồi! Là ai ăn ai mới đúng đây, là ai mới nên có quyền đòi phụ trách đây? 
- Đồng hành của ta thế nào, có thể nào thả bọn họ ra có được không?
Tô Thủy Nguyệt rất biết bắt đúng trọng tâm, lời vừa nói ra liền làm cho Thượng Thiên Thiếu Khanh phải cau mày, hắn nhìn vào trong gương liền thấy người phía sau giống như đang bốc hỏa.
- Đồng hành của ngươi người nào cũng rất được, chỉ có một tên Bách Phệ Thôn gì kia rất không biết điều?
- Hắn làm sao? 
- Thượng Thiên tiên cảnh của ta được bày một kết giới, bất kể là ai nếu không phải là đệ tử ở đây thì khi bước vào sẽ mất hết linh lực. Vậy mà cái tên đó không biết bằng cách gì mà có lại được linh lực, phá tan nhà giam của ta, còn đem hỏa diễm đốt trụi một phần của tiên cảnh.
- ......
Nam chính đại nhân, ngươi có nhất định là phải làm đến vậy không, đây là cách để ngươi lọt vào mắt xanh của "nữ nhân" này sao, nếu mà vì vậy mà Thượng Thiên Thiếu Khanh yêu Bách Phệ Thôn thì khẩu vị cũng quá mặn rồi đi. 
- Vậy hắn đã ra khỏi đây rồi? 
- Hừ, có dễ dàng vậy sao? Hắn năm lần bảy lượt đến đòi người, cứu thoát đám người còn lại cũng chưa chịu đi. Ta liền tặng hắn một chưởng, bồi thêm một kiếm.
..........Cái này, không có trong sách a! Thượng Thiên Thiếu Khanh ngươi có còn muốn lão công nữa không đây, ngươi chính là có tội sát phu đó nha! 
- Hắn sẽ không sao chứ? 
- Có phải ngươi coi thường ta không đánh chết nổi một tên Nguyên Anh sơ kỳ hay sao? 
- C...chết rồi?
Nam chính chết rồi vậy lấy cái gì phát triển kịch tình đây? Mà, Bách Phệ Thôn từ lúc nào đã tấn chức cảnh giới Nguyên Anh rồi, tu luyện cũng quá nhanh! Không hổ là nam chính đại nhân, mỗi tội nam chính này rất thích tìm chết mà thôi!
- Ta làm sao biết được. Hắn đã được đám ngươi kia đưa đi, có sống nổi cũng chỉ còn nữa cái mạng. 
Tô Thủy Nguyệt gật gật đầu, sau đấy liền tìm cách giải thoát chính mình.
- Thượng Thiên giáo chủ, ta có thể rời khỏi nơi đây được hay chưa, ngươi cứ ôm ta như vậy làm gì?
Thượng Thiên Thiếu Khanh tay vòng qua eo Tô Thủy Nguyệt càng ôm chặt hơn, cằm thì ở trên vai hắn cọ cọ.
- Không cho ngươi đi, ngươi đã ăn ta rồi, không cho ngươi đi.
Tô Thủy Nguyệt đau đầu không chịu nổi, giờ thì hắn đã hiểu tại sao Thượng Thiên Thiếu Khanh lại đứng đầu trong hậu cung của Bách Phệ Thôn. Loại "nữ nhân" vừa cường đại lại biết cách làm nũng dỗ dành thế này thì đừng nói là nam nhân bình thường, đến cả hòa thượng cũng sẽ mềm nhũn thân mình thôi! Tô Thủy Nguyệt lục lại trí nhớ, trong sách nói Thượng Thiên Thiếu Khanh này tuy là một thân đại ma đầu nhưng mà lại sợ nhất là Thanh Khê chân nhân, bởi vì Thanh Khê chân nhân là thúc phụ của y. Lúc trước Thanh Khê chân nhân cũng là họ Thượng Thiên, sau này bởi vì đến Cửu Dương phái bái sư học đạo nên đã theo họ của sư phụ y đổi thành Mộ Thanh Khê. Nhưng mà Mộ Thanh Khê đối với đứa cháu này cực kỳ nghiêm khắc giáo huấn, sau này ca ca của y mất rồi thì y đối với đứa cháu này càng thêm hà khắc hại cho Thượng Thiên Thiếu Khanh mỗi lần nghe đến tên của y đều sợ mất mật chạy còn không kịp. 
- Nhưng mà sư phụ của ta, Thanh Khê chân nhân đã nói nếu sau mười lăm ngày ta không trở về thì nhất định sẽ đi tìm, rất nhanh cũng sẽ đến đây đón ta. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.