Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống thành phố khi Will và Jem đứng cạnh xe ngựa để chuẩn bị đi. Thomas đang kiểm tra các dây đai buộc ngựa còn Will với thanh stele lóe sáng trong bóng tối, đang vẽ Ấn Ký lên bắp tay Jem. Tessa đã chấp nhận mình không được đi nên đứng trên thềm và quan sát với cảm giác trống rỗng.
Sau khi đã đóng cương ngựa xong, Thomas chạy nhẹ nhàng lên thềm và dừng lại khi Tessa giơ tay chặn cậu lại. “Giờ họ sẽ đi sao?” cô hỏi. “Chỉ vậy thôi sao?”
Cậu gật đầu. “Đã sẵn sàng rồi chị.” Cậu đã đòi Jem và Will đưa đi theo, nhưng Will lo Charlotte sẽ giận Thomas vì tội đồng lõa nên bảo cậu không được đi.
“Hơn nữa,” Will đã bảo, “tôi cần một người đàn ông trong nhà - một người có thể bảo vệ Học Viện khi chúng tôi vắng mặt. Nathaniel không được tính,” anh bổ sung khi liếc nhìn Tessa trong lúc cô đang lờ anh đi.
Will kéo tay áo Jem xuống để che đi các Ấn Ký anh vừa vẽ. Trong lúc anh nhét thanh stele vào túi, Jem đứng nhìn anh; gương mặt họ xanh xao dưới ánh đèn phù thủy. Tessa giơ tay rồi từ từ hạ xuống. Anh đã nói gì nhỉ? Thợ Săn Bóng Tối không nói tạm biệt trước trận chiến. Hay chúc may mắn. Em phải coi như họ chắc chắn sẽ về, chứ không phải có cơ may trở về.
Hai cậu con trai, dường như giật mình trước hành động của cô nên đồng loạt ngẩng đầu lên. Cô nghĩ đã thấy ánh xanh trong đôi mắt Will, kể cả khi đứng ở đây. Anh tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-cau-chuyen-trong-sach/3950761/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.