De Quincey đang đứng trước mặt cô. Đôi mắt đen của hắn toát lên vẻ điên dại, vằn tia máu; mái tóc trắng của hắn bết lại, lòa xòa xuống mặt; chiếc áo trắng bị chém rách và đẫm màu máu. Chắc hắn bị dính đòn nhưng vết thương không đủ sâu để giết chết hắn, và hắn đã lành lại. Nước da dưới cái áo rách lại láng mịn như cũ. “Đồ chó cái,” hắn gầm ghè với Tessa.“Đồ chó cái dối trá phản trắc. Mi đã mang thằng kia tới đây, Camille. Tay Nephilim đó.”
Tessa vội lùi lại; lưng cô chạm vào đống ghế đổ.
“Ta chào mừng mi trở lại nhóm, kể cả sau... khoảng thời gian qua lại đáng kinh tởm của mi với tay người sói. Ta tha cho tay pháp sư lố bịch của mi. Và mi trả ơn ta thế này đây.”Hắn giơ bàn tay nhuốm tro đen cho cô xem.“Mi thấy cái này chứ,” hắn nói.“Đó là tro tàn của đồng loại mi đó. Của những ma cà rồng đã mất mạng đó! Và mi phản bội họ vì đám Nephilim.”Hắn phun ra từ đó như thể đó là thuốc độc.
Gì đó bật ra khỏi cổ họng Tessa. Không phải tiếng cười của cô; của Camille.“Khoảng thời gian qua lại đáng kinh tởm?” Từ đó phát ra khỏi miệng Tessa trước khi cô kịp ngăn lại, như thể cô không kiểm soát nổi lời nói của mình.“Tôi yêu anh ấy - như anh chưa từng yêu tôi – như anh chưa từng yêu bất cứ thứ gì. Và anh giết anh ấy chỉ để chứng minh với cả nhóm rằng anh có thể. Tôi muốn cho anh biết cảm giác mất một thứ quan trọng là như thế nào. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-cau-chuyen-trong-sach/3950737/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.