Mộng Y vừa mở mắt đã thấy bản thân đứng giữa phố lớn người người qua lại. Nàng đánh giá xung quanh một hồi mới xác định được bản thân đang đứng trên con phố lớn nhất Phủ Dung hoàng thành.
Mấy hôm trước Bắc Giang quốc có một xuất hiện một di tích từ thời Thiên Ma, thời hạn mở ra chỉ có mấy ngày. Vừa vặn nàng và Nghịch Lan đang ở Bắc Giang, nhất thời hứng trí đi vào di tích.
Mới vừa rồi nàng và Nghịch Lan còn đang đứng giữa một cánh đồng hoa màu tím xinh đẹp, một giây sau mở mắt đã thấy bản thân đứng ở đây.
Có lẽ đây là huyễn cảnh do cái gì đó tạo ra đi?
Bây giờ Mộng Y không còn là phàm nhân tay yếu chân mền như vừa trở lại thế giới này. Mấy năm gần đây nàng và Nghịch Lan vừa ngao du thiên hạ vừa tu luyện, tu vi đã đạt tới Kim Đan sơ kỳ. Đối với biến cố đột nhiên cũng không hoảng loạn.
Mộng Y thử kéo một người bên cạnh lại nhưng cánh tay nàng xuyên qua người kia, dòng người nhộn nhịp xung quanh dường như không nhìn thấy nàng.
Mộng Y nhúng vai, dựa theo kí ức đi đến Nhạc Tửu Yên Cư, có thể Nghịch Lan sẽ đến đó tìm nàng nếu như nàng ấy cũng giống nàng bị nhốt trong huyễn cảnh này.
May ra hoàng thành trong kí ức cùng huyễn cảnh không khác biệt nhau lắm, nàng tìm đến Nhạc Tửu Yên Cư thì khung cảnh trong huyễn cảnh đã dần tối, phố lớn lên đèn rực rỡ.
Nhạc Tửu Yên Cư dường như tổ chức cái gì đó, khách nhân đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599976/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.