Ting—
[Đại Y: Tiểu Cầm, em đang ở đâu đấy Sao giờ vẫn chưa trở về? Chị để quên mất chìa khóa, em về mau mở cửa cho chị với!]
[Đại Y: Huhu Tiểu Cầm mau về đi, chị sắp ngủ ngoài hành lang rồi nè!]
Vương Cầm chống thân thể mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc ong ong đau đớn, cầm lấy điện thoại đang kêu không ngừng.
Cô đột nhiên sửng sốt, cấp tốc cầm điện thoại lên nhìn, buông xuống rồi lại cầm lên sau đó mới mở điện thoại đọc tin nhắn, khuôn mặt phức tạp.
Đây là đâu?
Vương Cầm nhìn phòng nguyên cứu vắng tanh không một bóng người, trở tay, tát mình một cái thật đau.
Bốp—
Vương Cầm nước mắt đầm đìa, vừa mừng vừa đau, ôm một bên má sưng đỏ.
Huhu cô trở về rồi!
Ting—
Người bạn sống cùng căn hộ Đại Y lại gửi một tin đến, Vương Cầm lau nước mắt, trả lời một tin 'em về ngay' sau đó cấp tốc thu dọn tài liệu trên bàn đi về.
Cô đứng tại cổng chính học viện A hít lấy hít để không khí trong lành quen thuộc. Cuối cùng cô cũng chắc chắn được rằng bản thân đã trở về! Trở về cái ngày mà cô sảy ra tai nạn giao thông ấy!
Ngày đó Vương Cầm không ở lại phòng nguyên cứu trễ như thế này, lại không ngờ đến hiếm khi về sớm một ngày lại gặp phải tai nạn giao thông! Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo đồng hành cùng sản phẩm thất bại phòng nguyên cứu-hệ thống nát đi một chuyến du hành thời không.
Đã hơn 10 giờ đêm, ở cổng học viện không có một chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599975/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.