Chương trước
Chương sau
Năm người Minh Quang, Diệp Miên, Tiểu Phàm, Nghịch Lan và Mộng Y mang theo khí thế hừng hực đến Lập phủ vấn binh khơi tội.
Cổng lớn Lập phủ mở lớn người canh cửa không thấy đâu, từ bên ngoài nhìn vào Lập phủ vắng tanh một một bóng người.
Mọi người lấy làm lạ, bình thường Lập phủ tuy không có nhiều người lắm ra vào nhưng cũng chưa bao giờ thấy cảnh vắng vẻ như vậy. Mọi người càng thêm cảnh giác.
Minh Quang dẫn đầu đưa bốn người đi vào Lập phủ, đi qua khuôn viên chẳng thấy một người hầu tới đại sảnh mới thấy một người của Lập phủ, người bọn họ đang tìm-Lập Tuân.
Lập Tuân dường như đang đợi bọn họ đến, hắn ngồi trên ghế, tay nâng chén trà nóng. Lúc thấy mấy người Minh Quang tiến vào hắn lấy nắp gạt lá trà rồi đặt xuống, cười nhẹ "Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, Lập mỗ chờ đã lâu!"
Hắn nhìn đến Nghịch Lan và Mộng Y ở phía sau cười đầy thâm ý "Quà gặp mặt trễ hai vị hài lòng chứ?"
Mộng Y cau mày, mặt đen lại, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Nghịch Lan hơi nhíu mày. Cả hai người đều không đáp lời hắn.
Lập Tuân xòe quạt che mặt cười một tiếng, hắn ta đứng dậy nghiêng đầu hỏi "Các vị đến đây là muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi, Lập mỗ sẽ tận tình trả lời."
Minh Quang nheo mắt nhìn hắn "Dám hỏi Lập tiên sinh dùng cái gì mê hoặc tâm trí những nữ tử kia?"
Lập Tuân nhìn thoáng qua Mộng Y cười "Chẳng phải các vị đã rõ rồi sao? Là hoa Ma Túc và Bạch Túc của ma tộc."
"Lập tiên sinh làm thế nào trồng được hai loại hoa đó?"
Loading...

Lập Tuân như lâm vào hồi ức "Ma Túc và Bạch Túc là nàng ấy cho ta. Còn về việc làm sao để nuôi dưỡng ở nhân tộc..." hắn bỗng nhiên cười quỷ dị "Thành Nam Cương nhiều ma linh như vậy, đem làm phân bón cho chúng nó thật tốt."
Minh Quang thoáng nhíu mày, tà ma trong thành Nam Cương sạch sẽ như vậy chẳng lẽ là do hắn bắt... Đi nuôi cây?
Lập Tuân phe phẩy quạt "Mộng Y cô nương còn nhớ hôm ở trà lâu chúng ta đã bàn về một vấn đề chứ?"
Mộng Y cầm chặt túi tote bên hông "Vẫn nhớ."
Lập Tuân mỉm cười "Mộng Y cô nương cũng thắt mắc vì sao Lập mỗ không thu nạp cô nhỉ?"
Mộng Y thoáng nhìn qua Minh Quang, không nói xem như đã chứng thực lời hắn.
"Ngay từ đầu Lập mỗ đã biết Mộng Y cô nương đến vì Nghịch Lan." Lập Tuân thở ra một hơi, không biết nghĩ đến việc gì mà tặc lưỡi tiếc hận "Còn có một nguyên nhân, cô có đôi mắt rất giống một người."
Mộng Y hơi kinh ngạc.
"Chi bằng Lập mỗ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện..." Lập Tuân đang nói đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tươi cười trầm xuống. Hắn lắc đầu cười mỉa mai đi tới ghế ngồi xuống "Thôi vậy, người đã đến rồi!"
Minh Quang nhíu mày, bọn họ vừa quay người liền nhìn thấy rất nhiều người vận áo bào xám trắng từ trên không đáp xuống sân trước Lập phủ. Đứng đầu là một nam nhân trung niên, phía sau là Tô gia chủ cùng một nam nhân mặc áo giáp khác.
Minh Quang nheo mắt, gia chủ ba gia tộc lớn ở vùng Ngũ Nguyên đều tập hợp đầy đủ rồi!
Lập Tuân phe phẩy phiến quạt cười "Không ngờ Lập mỗ lại có thể mời đến tam đại gia chủ và người của Thiên Tông đến cùng lúc. Vinh hạnh! Vinh hạnh!"
"Lập Tuân!"-Nam nhân trung nhiên nheo mắt, nghiêm giọng quát một tiếng.
Lập Tuân thoáng chốc sa sầm mặt mũi nhưng nhanh chóng trở lại với dáng vẻ phong lưu ngả ngớt thường ngày "Lập gia chủ đừng quát tháo ta như thế, Lập mỗ thật sợ hãi! Nếu ta sợ hãi sơ xuất làm ra chuyện gì ai cũng gánh không được!"
Đây rõ ràng là uy hiếp!
Nam nhân vận áo giáp hừ lạnh một tiếng "Cũng chỉ là một con chó bị bỏ rơi còn dám ngông cuồng!"
"Chó? Haha..." Lập Tuân nghiêng đầu nhìn nam nhân mặc áo giáp cũng chính là Phong gia chủ "Vậy có phải các ngươi đề cao một con chó là ta đây quá không? Thành Nam Cương..."
"Đủ rồi!" Tô gia chủ lên tiếng. Nàng ta nhìn Lập Tuân, trầm giọng nói "Đã đến thời điểm này còn cãi nhau?"
Lập Tuân nhúng vai cười không nói gì.
Minh Quang hướng ba vị gia chủ nói "Tại hạ là đệ tử Thiên Tông phụng mệnh đến Nam Cương thành tiêu trừ tà ma. Bọn ta phát hiện Lập Tuân tiên sinh hành sự bất thường liền đến phủ điều tra." Minh Quang mỉm cười nhưng giọng điệu có chút sắc bén "Các vị gia chủ đột ngột xuất hiện ở Lập phủ là có chuyện gì chăng?"
Lập gia chủ nhìn Minh Quang rồi nhìn thoát qua Lập Tuân, không nói gì. Đến Phong gia chủ và Tô gia chủ cùng không lên tiếng.
Lập Tuân bật cười "Bọn họ không nói vậy ta nói cho các ngươi biết!"
Lập gia chủ cau mày "Lập Tuân!"
Lập Tuân chẳng hề để ý đến Lập gia chủ, bắt đầu nói "Chuyện phải kể đến mấy năm trước ta gặp được nàng ấy..."
Lập gia chủ nheo mắt, tay hiện lên điểm linh lực đánh thẳng vào Lập Tuân. Minh Quang nhanh tay cản lại đòn tấn công, hắn chắn trước Lập Tuân cúi đầu với Lập gia chủ "Đắc tội rồi!"
Nói đoạn Minh Quang quay qua Diệp Miên "Bày kết giới!"
Diệp Miên ngay lập tức bày ra một cái kết giới bảo hộ màu vàng kim ngăn chặn đám người của ba vị gia chủ ở ngoài.
Lập Tuân phe phẩy quạt, tiếp tục nói "Mấy năm trước ta từng rời Nam Cương đến Đại Mạc Liêu Quốc một chuyến, tình cờ gặp được nàng ấy. Nàng ấy là bán ma bán nhân lưu lạc ở nhân giới. Chúng ta bên nhau lâu ngày sinh tình, ta quyết định đưa nàng về nghi gia thú nàng làm thê."
Hắn đập cán quạt vào tay, cười tự giễu "Đáng tiếc Lập gia không chấp nhận cuộc hôn sự này còn ép ta kết hôn cùng Tô gia chủ lúc đó vẫn còn là Tô đại tiểu thư."
Lập Tuân quay đầu nhìn đám người Mộng Y "Nàng ấy... Chung quy ta không thể giữ được nàng ấy, bản thân ta còn khó bảo toàn nói chi đến bảo vệ nàng ấy một đời. Ta trốn khỏi hôn lễ cùng nàng ấy trốn về Đại Mạc, toan tính ẩn dật sống hết đời này. Ai biết được kết giới bảo hộ thành Nam Cương bị vỡ..."
"Nàng ấy được tin muội muội thất lạc của mình đang ở Nam Cương, vì lo lắng an nguy muội muội mà không quản nguy hiểm trở lại Nam Cương. Ta làm sao để nàng ấy đi một mình cơ chứ? Cuối cùng... Bọn ta bị tam đại gia tộc bắt lại... Thì ra tin tức muội muội của nàng ấy ở thành Nam Cương là do bọn họ thả ra nhằm dụ hai chúng ta trở về."
Lập Tuân nhìn đám người của ba gia tộc bị cản ở ngoài "Các ngươi có biết vì sao bọn họ lại ra sức dụ bọn ta trở về không? Bởi vì họ nghĩ ra được một cách khống chế tình hình tà ma quấy rối tại thành. Đó chính là dùng tu sĩ tu vi cao cùng thể lực cường hãn làm mồi nhử dụ tất cả tà ma trong thành đến. Rồi sau đó... Để mồi nhử hấp thụ tất cả tà ma rồi giết chết."
Lập Tuân cười mỉa mai "Thật không may, ta là người hợp nhất để làm mồi nhử. Bọn họ làm sao nỡ để con cháu xuất sắc của mình ra làm mồi nhử chứ? Ta liền thuận lí thành chương trở thành mồi thử tốt nhất bấy giờ."
Ba vị gia chủ bên ngoài đã sớm đứng ngồi không yên, Lập gia nóng lòng ra tay phá vỡ kết giới nhưng Minh Quang bên trong luôn truyền linh lực giữ vững. Đây là kết giới đặc thù của Thiên Tông, Lập gia không thể phá vỡ trong một sớm một chiều được.
Tô gia chủ thở dài "Được rồi, bỏ đi!"
Lập gia chủ nóng giận "Chuyện này truyền ra ngoài chúng ta còn mặt mũi nào nữa chứ?!"
Tô gia chủ cười mỉa mai "Lúc các người làm ra chuyện này sao không nghĩ đến chuyện sẽ bại lộ?"
Phong gia chủ trầm giọng "Tô gia các cô cũng tham gia, đừng nói như bản thân vô tội!"
Tô gia chủ cười "Mẫu thân ta? Bà ấy cũng đã nhận lấy tội nghiệt chịu báo ứng rồi!"
Lập gia chủ cười lạnh "Chuyện bại lộ thì Tô gia cũng đừng mong thoát tội! Tô gia chủ, hiện tại ngươi mới là gia chủ Tô gia."
Tô gia chủ cuối đầu, lẩm bẩm "Khi đó ta đã quỳ xuống cầu xin các ngươi..."
"Ha!" Nàng cười một tiếng nhìn bóng dáng nam tử đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, có chút hoài niệm lại trước kia.
Nếu như... Lập Tuân chưa từng đến Đại Mạc, nếu như Lập Tuân không thích ma nữ ma tộc thì tốt quá!
Chung quy chẳng có nếu như, chung quy chẳng thể thay đổi kết quả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.