Chương trước
Chương sau
Lập Tuân sai người hầu mang rượu lên, chẳng mấy chốc người hầu đã mang một vò nữ nhi hồng và mấy chén lớn đến.
Người hầu rót cho mỗi người một chén rượu rồi lui ra, cả phòng ăn bỗng chốc còn lại ba người.
Mộng Y khẽ cau mày, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, hắn ta muốn làm gì đây?
Lập Tuân cầm chén rượu lớn lên "Lập mỗ xin cạn trước!" sau đó hét uống sạch y rượu, còn có ý nghiêng chén rượu của mình cho Mộng Y xem.
Mộng Y khẽ cười "Tửu lượng của Lập tiên sinh thật tốt!"
Lập Tuân ra dấu tay mời rồi tự rót cho mình một chén rượu khác.
Nghịch Lan không chút do dự nâng chén rượu lên tính uống nhưng Mộng Y nhanh tay hơn cầm lấy chén rượu của nàng ấy "Sư tỷ không thể uống rượu, tỷ quên rồi sao?"
Lập Tuân nhìn hai người "Một ly cũng không thể sao?"
Nghịch Lan vừa mở miệng Mộng Y đã cướp lời "Không thể! Tỷ ấy vẫn còn dùng thuốc chữa trị kinh mạch, không thể uống rượu."
Lập Tuân thất vọng "A" một tiếng.
"Để ta uống thay tỷ ấy!" Mộng Y vừa nói liền cướp chén rượu trong tay Nghịch Lan uống cạn.
Nghịch Lan không kịp phản ứng, vẫn còn giữ động tác, ngẩn ra.
Đôi con ngươi Lập Tuân lóe lên nhưng nhanh chóng vụt qua, hắn rũ mắt xuống, khẽ cười "Mộng Y tửu lượng thật tốt!"
Mộng Y hơi cau mày đặt chén rượu xuống, trong rượu...
"Xin hỏi Lập tiên sinh, nữ nhi hồng phải cho thứ gì vào mới ngon miệng sao?"
Lập Tuân cười tươi, chậm rãi nâng chén rượu lên uống cạn "Khoan hãy bàn tới việc trong rượu có gì. Mộng Y cô nương tốn công sức tiếp cận ta rốt cuộc là có ý gì?"
Mộng Y nheo mắt, hắn ta đều biết cả?!
Loading...
Nếu hắn đã biết Mộng Y cũng không hề giấu diếm "Tiên sinh đã làm gì còn không tự biết sao? Mộng Y chỉ muốn đưa sư tỷ và Nhiên Quy ra thôi!"
Trong lúc nói chuyện với hắn, tay để sau lưng của Mộng Y lặng lẽ rút ra tấm phù nhét ở thắt lưng, dùng linh lực đốt cháy.
Lập Tuân vẫn không nhận ra Mộng Y đã gửi bùa cầu cứu ra ngoài. Hắn nhàn nhã nhìn nàng "Chỉ sợ là không thể rồi, bên ngoài Lập mỗ sắp xếp khá nhiều người đấy! Mộng Y cô nương thấy thế nào?"
Mộng Y hơi nheo mắt, nàng cảm nhận được trong cơ thể có chút kì lạ... Má! Không phải nói ngoại trừ độc dược, mê dược cao cấp hơn thanh tâm quả thì đều có thể tự hóa giải sao?
Lập Tuân mỉm cười "Ta từng xem qua một loại sách cổ, bên trong nói tuyết liên kết hợp với mật hoa Ma Túc sẽ biến thành một loại xuân dược mạnh. Nghe đồn là loại xuân dược rất phổ biến ở ma giới... Lần đầu sử dụng thật là ngoài ý muốn đạt hiệu quả!"
Mộng Y "..."
Má! Xuân dược??? Ngươi chơi vậy ai chơi lại ngươi hả??!!!
Nghịch Lan nghe hắn nhắc đến hai từ 'xuân dược' liền nhíu mày.
Lập Tuân cười vui vẻ đứng dậy, hắn ta xòe phiến quạt phe phẩy mấy cái "Vốn Lập mỗ không tính hạ dược Mộng Y cô nương đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Mộng Y trợn mắt, ngoài ý con mẹ nó muốn! Vậy ngươi cố ý thì sẽ hạ bao nhiêu tấn dược đây hả?
Mộng Y run người không lên tiếng, tay tụ một điểm linh lực màu xanh lục.
"Ấy, nàng đừng có dùng linh lực, chỉ khiến bản thân khổ sở hơn thôi!"
Mộng Y cảm thấy trong người khô nóng có chút đứng không vững. Nghịch Lan vội đỡ nàng.
Lập Tuân cười thật tươi "Thật hiếm khi nhìn thấy có một nữ tử ý chí kiên định không bị Ma Túc mê hoặc hoàn toàn, lại có một nữ tử khác vì nữ tử đó mà liều mình như vậy. Lập mỗ thật lấy làm hiếu kì, vậy nên..." hắn cười tà mị "Lập mỗ có một suy đoán táo bạo..."
Nghịch Lan híp mắt nhìn Lập Tuân, lời hắn chưa nói hết thì đã bị Tâm Sa chỉa vào cổ họng.
Lập Tuân im lặng mỉm cười nhìn Nghịch Lan "Lập mỗ đoán đúng rồi nhỉ?!"
Nghịch Lan sa sầm mặt "Câm miệng!"
Mộng Y cảm thấy bản thân đã sắp không ổn liền kéo vạt áo Nghịch Lan "Sư Tỷ, đi mau!"
Nghịch Lan gọi Tâm Sa "Trở về!"
Tâm Sa phát ra ánh sáng màu tím bay vòng qua Nghịch Lan, bỗng chốc biến to gấp hai. Nghịch Lan ôm ngang Mộng Y, nhảy lên Tâm Sa "Đi!"
Lập Tuân cả quá trình chỉ nhìn Nghịch Lan và Mộng Y, không có ý định ngăn cản.
Ánh sáng màu tím đem của Tâm Sa lóe lên, thân ảnh Nghịch Lan và Mộng Y được Tâm Sa chở bay lên trời, dễ dàng thoát khỏi Lập phủ.
Lập Tuân cười trừ, tự rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn.
"Quà gặp mặt muộn!"
.
Nghịch Lan đưa Mộng Y đến một khách điếm vẫn còn đang sáng đèn.
"Khách quan cần..."
Nghịch Lan đập thỏi bạc 'bộp' một tiếng lên bàn "Cho ta một căn phòng!"
Tiểu nhị nhìn dáng vẻ gấp gáp của Nghịch Lan rồi lại nhìn thân ảnh huyết y trong ngực nàng ấy, không suy nghĩ nhiều vội dẫn nàng lên lầu.
"Khách quan còn cần gì không ạ?"
Nghịch Lan không quay lưng nhìn hắn "Không có, lui xuống đi." nói đoạn nàng dùng chân đá cửa phòng đóng lại, ngăn cản tiểu nhị ngây ngốc đứng bên ngoài.
Tiểu nhị gãi đầu lầm bầm một tiếng rồi chạy xuống lầu.
Nghịch Lan đặt Mộng Y xuống giường, lúc này cả cơ thể Mộng Y đều nóng lên như sốt cao 40 độ, mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Nghịch Lan cởi ngoại bào rườm ra của Mộng Y ra, nàng ấy đưa tay khẽ vỗ mặt nàng "Tiểu Y? Tiểu Y?"
Mộng Y mở màn mở mắt, môi khẽ nỉ non "Thật nóng!"
Nghịch Lan híp mắt, hít sâu một hơi "Tiểu Y, muội tỉnh táo lại đi!"
Mộng Y cố mở to mắt nhìn Nghịch Lan, nàng cảm nhận được sự khó chịu trong người đã muốn khóc lên rồi "Sư tỷ... Chuẩn bị cho ta nước lạnh đi?"
"Muội chờ ta một lát!"
Nghịch Lan vội chạy xuống lầu gọi người mang nước lạnh lên.
Tiểu nhị có chút nghi ngờ nhìn Nghịch Lan, thời tiết tháng tư tuy đã không còn lạnh lắm như mà có ai tắm nước lạnh vào ban đêm đâu chứ?
Tuy nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn đem nước lạnh lên rồi nhanh chóng lui xuống.
Nghịch Lan ôm Mộng Y còn mặc cả trung y thả vào trong nước lạnh. Cơ thể nóng như lửa đốt bất ngờ bị nước lạnh bao phủ khiến Mộng Y không khỏi than nhẹ một tiếng.
Mộng Y khép hờ đôi mắt, ôm chặt bản thân, cảm giác vừa nóng vừa lạnh thật khó chịu!
Nghịch Lan đứng bên thùng tắm lo lắng nhìn nàng.
Qua khoảng một khắc bỗng nhiên khuôn mặt Mộng Y nhăn lại, cả cơ thể đều khó chịu.
Nghịch Lan hoảng hốt gọi "Tiểu Y, muội không sao chứ?"
Giọng Mộng Y run rẩy "Sư tỷ... Đưa ta ra ngoài..."
Nghịch Lan khom người ôm lấy Mộng Y ra, lúc này Nghịch Lan mới phát giác nước lạnh đã nóng lên, cơ thể Mộng Y cũng nóng hơn khi nảy nhiều. Ngâm nước lạnh không có tác dụng?
Nghịch Lan cởi bỏ y phục ướt sũng của Mộng Y ra, lấy chăn mềm quấn nàng lại. Nghịch Lan ôm cả nàng lẫn chăn đặt lên giường.
Không thể sử dụng linh lực, không thể ngâm nước lạnh... Vậy phải làm sao đây?
Nghịch Lan lo lắng gọi Mộng Y "Tiểu Y, muội không sao chứ?"
Mộng Y chôn mặt trong chăn khịt mũi, giọng nói có chút khàn "Sư tỷ..."
"Ta đây!"
Mộng Y mếu máo, khóe mắt có chút ướt "Phải... Phải làm sao đây? Ta... Ưm.. Ta có chút không ổn!"
Đôi con ngươi Nghịch Lan tối đi mấy phần, nàng ấy cố trấn định gạt đi tóc rối trên trán Mộng Y "Muội nghĩ xem còn cách nào khác không?"
Mộng Y điên cuồng lắc đầu.
Nghịch Lan nhíu mày suy nghĩ "Ý chính là... Ừm... Đến khi nào bên dưới tiết ra hết xuân dược trong cơ thể liền ổn sao?"
Mộng Y lắc đầu rồi lại gật đầu, nàng kéo chăn xuống, để lộ ra đôi mắt ngập nước nhìn Nghịch Lan "Sư tỷ..."
Nghịch Lan hít sâu một hơi, xoa đầu nàng "Ta sẽ không để muội sảy ra chuyện gì đâu!"
"Sư tỷ, chi bằng..." Mộng Y cắn môi, giọng điệu có chút ủy khuất "Tỷ tìm đại một nam nhân cho ta đi?"
Nghịch Lan nheo mắt, ánh mắt tối đi mấy phần "Muội nói gì?"
Mộng Y rũ mắt "À ừ... Chính là... Ngô..."
Đột nhiên đôi mắt Mộng Y bị che lại, chưa kịp để nàng kinh ngạc xong thì khuôn mặt đã bị Nghịch Lan kéo ra, tiếp đó là một nụ hôn mềm mại giáng xuống.
Đầu óc Mộng Y bỗng chốc trống rỗng.
Nữ chủ... Nữ chủ này là?
Trong lúc đầu óc quay cuồng Mộng Y nghe thấy nữ chủ nỉ non bên tai "Tiểu Y, ta sẽ không giao muội cho ai cả, để ta đến đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.