Chương trước
Chương sau
Mộng Y đi một đoạn xa mới dừng lại, nàng hơi nhíu mày, trên người nữ tử vừa nảy có một mùi hoa rất thơm, hình như chính là mùi thảo dược mà nàng cần!
Mộng Y quay đầu nhìn trong đám người đông đúc, loại hoa kia chính là thành phần trọng yếu trong bột hương hoa trên người Lập Tuân, mùi rất nhẹ thật không dễ nhận ra! Nữ tử kia rốt cuộc là ai?
Nhìn có chút quen...
Mộng Y ném bay suy nghĩ trong đầu, dù sao chỉ một cô gái chạm mặt qua đường, quản nàng ấy là ai làm cái gì! Trở về khách điếm trước.
Mộng Y trở về khách điếm, kiểm tra phòng thấy không có dấu vết bị đụng chạm mới yên tâm. Nàng dùng bữa xong hết thảy rồi lại vào phòng đóng cửa tự nhốt mình.
Sáng sớm ngày thứ hai Mộng Y mới rời phòng lần nữa, nàng đem gói bột nhỏ bản thân vừa chế tạo cả đêm qua chạy tới đưa cho đám người Minh Quang.
"Muội đã phân tích thành phần và nguyên liệu trong gói bột trước kia. Muội đã dùng các nguyên liệu đó làm lại bột hương một lần nữa, có điều thiếu mất một vài thảo dược, huynh xem thử đi."
Minh Quang nhìn gói bột trắng rồi lại so sánh với gói bột màu nâu nguyên bản.
Mộng Y lại nói "Thứ muội làm ra chỉ có tác dụng như một loại bột hương thông thường dùng thay nước hoa. Những thảo dược này đều có bán ở các tiệm thuốc và hương liệu. Lúc tách riêng thì không có mùi vị hương hợp chung lại thêm ít hương liệu đặc thù nó sẽ biến thành như vậy."
Tiểu Phàm lấy một ít bột trắng thoa lên tay ngửi ngửi "Thật thơm!"
"Muội nghĩ mật của mấy hoa mà muội không tìm được chính là nguyên liệu quyết định của loại bột này. Trong đó có một loài hoa có tính mê hoặc tâm trí người, một loại khác có thể khiến người ta say dùng để ủ rượu hoặc là mê dược. Mà hai loại hoa đó đều sinh trưởng ở ma giới."
Tiểu Phàm kinh ngạc "Cái gì? Ma giới á?"
Minh Quang cũng giật mình, hắn cũng không ngờ chuyện này còn liên quan đến ma tộc.
Loading...
Mộng Y lắc đầu "Nói sinh trưởng ở ma giới không sai nhưng nói đúng hơn là sinh trưởng nhờ ma khí. Ở nhân giới vẫn có thể trồng được hai loài hoa này chỉ cần có hạt giống và ma khí."
Minh Quang nhíu mày "Ở Nhân giới có một nơi có thể trồng được hai loài hoa này."
Bốn người không hẹn mà có cùng suy nghĩ "Là địa doanh của ma tộc trong thời chiến loạn, nay chính là vùng Đại Mạc nằm ở phía Tây Nam, điểm tận cùng của lục địa Huyễn Lam."
"Lập Tuân đường đường là con cháu tu tiên gia lại đi cấu kết với ma tộc!" Tiểu Phàm tặc lưỡi.
"Các huynh có nhớ không?" Diệp Miên đột nhiên nhớ ra một chuyện "Có lời đồn trước đây Lập Tuân muốn thú một ma nữ làm thê tử! Chẳng lẽ đây là sự thật?"
Mộng Y nghĩ nghĩ, tám chín phần mười là đúng rồi. Theo motip cũ có khi mấy loại hoa này là vật đính ước định tình ấy chứ!
Lại theo motip cũ chắc hẳn Lập Tuân vì yêu sinh hận đi theo con đường sai trái không thể quay đầu gì đó đi?
Mộng Y thầm tặc lưỡi, ôi tình yêu!
Tiểu Phàm xoa cằm "Vậy có khi nào việc Lập Tuân đào hôn bỏ rơi Tô gia chủ là thật không?"
Diệp Miên và Tiểu Phàm bật mode hóng hớt.
"Sư huynh, huynh không nghĩ lại việc để muội và Lập phủ do thám sao?" Mộng Y nhỏ giọng hỏi Minh Quang.
"Muội nắm chắc bản thân có bao nhiêu phần thắng?"
Mộng Y suy nghĩ "Khoảng... 3 phần thắng. Ít nhất muội tin tưởng có thể đưa Nghịch Lan sư tỷ ra."
Minh Quang lắc đầu "Ta tin muội có thể dễ dàng thoát thân nhưng mà việc trọng yếu là làm sao để Lập Tuân buông bỏ phòng bị đưa muội vào phủ."
Mộng Y cuối đầu "Muội cũng đã nghĩ đến việc này... Nếu như muội có thể lừa được hắn vậy huynh có đồng ý để muội đi vào Lập phủ không?"
Minh Quang im lặng như đang suy nghĩ.
"Muội chỉ muốn nghe đáp án của huynh, hoặc có hoặc không."
Minh Quang cười khổ "Ta không đồng ý thì muội sẽ bỏ cuộc sao?"
Mộng Y mím môi rồi cười "Chắc sẽ không."
"Mộng Y, ta nghĩ... Nghịch Lan sư tỷ vẫn chưa bị mê hoặc tâm trí hoàn toàn."
Mộng Y nhíu mày "Ý huynh là sao?"
Minh Quang nhìn qua Diệp Miên, lúc này hai người Diệp Miên và Tiểu Phàm vẫn còn bàn luận chuyện tình tay ba giữa ma nữ ma tộc, Lập Tuân và Tô gia chủ, không để ý đến bên này.
"Lần trước người đưa gói bột cho Diệp Miên, ta nghi ngờ là do Nghịch Lan đưa tới."
Mộng Y hơi kinh ngạc "Sao huynh biết được là tỷ ấy."
Minh Quang lắc đầu "Không chắc lắm, chỉ là có cảm giác chính là tỷ ấy. Huống hồ..." Minh Quang nhìn Mộng Y "Ở đây, tỷ ấy vẫn còn thứ không thể buông bỏ được. Ta không tin tỷ ấy sẽ bị mê hoặc bởi Lập Tuân mà toàn tâm đem cho hắn."
Mộng Y thoát ngẩn ra, vẫn còn thứ không thể buông bỏ? Chẳng lẽ là tình cảm dành cho nam chủ?! Đúng rồi! Nghịch Lan thà rằng bỏ qua vinh quanh vô hạn ở lại Thanh Sơn toàn tâm toàn ý chăm sóc nam chủ Minh Quang, sao lại dễ dàng bị nhân vật phụ Lập Tuân câu đi mất vậy chứ?!
Minh Quang không hề hay biết cái đầu nhỏ của Mộng Y đang nhớ lại nguyên tác, hoa hoa lệ lệ hiểu lầm đối tượng trong lời nói của hắn.
"Vậy muội càng phải đưa Nghịch Lan sư tỷ ra, khiến tỷ ấy nhớ lại tình cảm trước đây!"
Là một fan nguyên tác, fan ma ma không thể để nữ chủ lầm đường lạc lối được!
Minh Quang cười trừ "Nếu muội đã quyết ta không khuyên muội nữa, ta sẽ ở phía sau bảo hộ hai người."
"Đa tạ sư huynh!"
.
Mộng Y lấy hết can đảm đi đến tiệm y phục mua một bộ y phục màu đỏ mặc lên người. Trời nóng như thế này mà mặc nguyên cây đỏ thật là cảm giác khó nói nên lời ah!
Nàng mặc một thân y phục đỏ thêu phượng hoàng bằng chỉ kim tuyến, áo trong màu trắng, mạn sa che mặt cũng thay một cái màu đỏ thêu phượng hoàng giương cánh.
Tóc của nàng vốn đã bị cắt ngắn lúc này xõa ra chỉ tới ngang vai. Tóc của A Trần rất đẹp, xoan tự nhiên, trước kia A Trần lưu lạc ngoài đường nên vẻ đẹp của nàng chưa được phô bày toàn diện thôi. Nếu trên mặt không có hai vết sẹo dữ tợn cơ thể này chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nhân!
Mộng Y cột tóc một nửa xõa một nửa, dùng một cây trâm hình phượng hoàng cố định tóc. Ấn kí đặc trưng của đệ tử Bạch Hạc Thiên tông được tô điểm càng thêm đỏ, như một ngọn lửa có sinh khí hừng hực cháy.
Nàng nhìn bản thân trong gương... Ừm, cũng không tồi, rất đẹp.
Mấy ngày qua Mộng Y và Tiểu Phàm đã sớm điều tra những nơi Lập Tuân thường hay lui tới. Hôm nay Mộng Y mặc một thân huyết y đến một trong những nối đó, không ngoài mong đợi Lập Tuân quả nhiên xuất hiện.
Nơi này là một bờ hồ chuyên dụng du thuyền ngắm cảnh, hai bên hồ là một số quán trà, quán ăn, còn có thanh lâu.Lập Tuân đang ngồi ở một trà lâu hướng ra hồ nước.
Mộng Y thuê một con thuyền hoa, trên đó có đầy đủ đàn tranh, trà thơm và điểm tâm. Mộng Y bảo người chèo thuyền đến giữa bờ hồ, đối diện với gian trà nhã của Lập Tuân.
Mộng Y biết đán đành một chút, nàng liền bạo gan đánh đàn trên thuyền thu hút sự chú ý của người trên lầu. Nàng cảm thấy bản thân thật thông minh cười haha mấy tiếng, chẳng phải trong phim truyền hình nữ chính đánh đàn trên thuyền được nam chính chú ý gọi lên sau đó nhất kiến chung tình, tái kiến định tình đấy sao?
Nhìn xem nàng thu phục tên phong lưu Lập Tuân thế nào!!!
Tiếng đàn réo rắc vang vọng khắp hồ nước làm cho nhiều người chú ý. Thuyền hoa thả màng lụa bay trong gió, bên trong thấp thoáng một bóng huyết y đang đán đành.
Ban đầu Lập Tuân không quá chú ý đến nhưng dần có nhiều người bàn luận nên hiếu kì nhìn xuống. Một cái nhìn này liền chấn động không thôi, người trên thuyền có chút giống...
"Người đâu!"
"Tiên sinh có gì chỉ bảo" người của trà lâu chạy vào.
"Người trên thuyền hoa bên dưới là ai vậy?"
Người của trà lâu nhìn một lát rồi lắc đầu "Là một vị cô nương lạ mặt, không phải người của Nam Cương thành."
Lập Tuân suy nghĩ một lát rồi nói "Phiền ngươi gọi nàng lên đây gặp ta có được không?"
"Vâng ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.