Đồng Nhiên cất hạt giống đi, tính thử khoảng cách giữa mình với sàn nhà rồi nhảy xuống. Lúc sắp sửa chạm đất thì theo bản năng cuộn thân mèo lại thành một cục.
"Meo meo meo." Đáp cánh an toàn ~
Đồng Nhiên đi tới chỗ cánh cửa đẩy ra nhưng hồi lâu sau cửa vẫn không hề nhúc nhích, y hơi ghét bỏ nhìn móng vuốt của mình.
"Ài không nhìn được nữa, ta giúp ngài." 110 dùng năng lượng của mình mở cửa ra.
Đồng Nhiên cười nói, "Không nghĩ đến mi hữu dụng như vậy đó."
đn gian nan đi qua khung cửa, nhìn xung quanh thấy
Đồng Nhiên gian khổ qua được khung cửa, nhìn ngó xung quanh thấy Kỷ Vô Lan không có đây liền nhanh chóng quấn dải lụa ra ngoài.
"Ngài buông dải lụa đó ra thì chết hả?" 110 nhìn bộ dạng ngu ngốc của y không được nhịn đỡ trán.
"Mi không chết được nhưng ta thì lạnh chết đây này!" Đồng Nhiên cố gắng quấn kín dải lụa trên người nhưng không được, ngược lại còn làm lộ đuôi nhỏ phía sau.
Bên phía Kỷ Vô Lan đang trong phòng luyện khí đã sớm phát hiện ra hành động của mèo nhỏ, hắn mở ra thuỷ kính nhìn thử xem mèo nhỏ này đang làm gì.
Hắn nhìn thấy Đồng Nhiên trong thuỷ kính đang bọc dải lụa Phá Nguyên muốn ra ngoài chơi nên lắc đầu một cái đóng thuỷ kính, tuỳ ý y chơi đùa.
Đồng Nhiên nhìn cái đuôi nhỏ này, hơi trầm ngâm.
Nếu không thì kệ bà nó đi, Đồng Nhiên gật gật đầu, đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Đồng Nhiên nhìn tuyết bên ngoài, cảm nhận được hơi ấm của dải lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-truyen-xong-toi-thanh-meo-cung-cua-su-ton-phan-dien/246996/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.