Edit: Thanh Nhã
Đồng Nhiên được Kỷ Vô Lan bế lên nên xấu hổ nhìn hắn một cái, y mới đó còn nghĩ xem có nên trốn đi hay không còn người ta thì đối xử với y tốt như vậy.
Kỷ Vô Lan lấy cái muỗng ngọc trong túi Càn Khôn ra, cẩn thận múc một ít thịt bằm thử độ nóng, thấy có thể ăn được rồi thì đưa đến bên miệng Đồng Nhiên.
Đồng Nhiên há miệng "gào" một ngụm với tốc độ cực nhanh nuốt thịt xuống bụng, bởi vì y đói quá rồi.
"Chậm một chút, vẫn còn rất nhiều." Kỷ Vô Lan thấy Đồng Nhiên ăn như thế thì mang cái muỗng ra xa.
Đồng Nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Lan trước mắt, chỉ thấy hắn đang cụp mắt nhìn mình, hàng mi thật dài tựa như quét ngang qua trong lòng Đồng Nhiên.
Tại sao... Mình lại cảm thấy trên mặt hơi nóng vậy chứ?
"Làm sao vậy?" Kỷ Vô Lan chú ý đến ánh mắt y, nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Đồng Nhiên có hơi buồn cười, "Sao lại đờ người ra rồi?"
Đồng Nhiên cảm thấy nhất định là trong phòng quá nóng, nhưng bên ngoài tuyết lớn còn bay đầy trời, tất cả đều là Đồng Nhiên đang lừa mình dối người cả.
"Thật ngốc." Kỷ Vô Lan dùng ngón tay điểm điểm đầu Đồng Nhiên.
Đầu nhỏ của Đồng Nhiên vì bị Kỷ Vô Lan chọc mà đung đưa qua lại, nhanh chóng phát hiện Kỷ Vô Lan nói mình ngốc nên lập tức phản bác.
"Méo méo méo!" Ngươi mới ngốc!!
Kỷ Vô Lan đè thân mèo đang nhích tới nhích lui của Đồng Nhiên lại, cười một tiếng: "Không được nhúc nhích, có muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-truyen-xong-toi-thanh-meo-cung-cua-su-ton-phan-dien/246995/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.