Editor: 青雅 – Thanh Nhã
Đồng Nhiên mắt nhắm chặt không dám mở ra nhìn xuống vẫn đủ biết mình sắp ngã thành một đống bùn nhão rồi nhưng thứ đụng phải không phải là sàn nhà cứng ngắc mà là một cái gì đó như cái kén.
"Còn dám nghịch ngợm?" Kỷ Vô Lan đỡ được Đồng Nhiên, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào đầu y.
Đồng Nhiên nhìn sàn nhà ngay trước mắt nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi ôm chặt lấy ngón tay Kỷ Vô Lan, ánh mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn như lấy lòng.
"Meo meo ~" Ta sai rồi.
Tuy Kỷ Vô nghe không hiểu lời Đồng Nhiên nói nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của y, rũ mắt nhìn Đồng Nhiên còn dùng tay bên kia điểm điểm mũi y.
"Đúng là đứa nhỏ biết làm nũng."
Làm nũng?? Nói y sao?? Đồng Nhiên mơ hồ nhưng không nói.
Ngay sau đó bụng Đồng Nhiên bắt đầu vang lên, y dùng móng vuốt xoa bụng, mắt hồng ướt át không chớp nhìn Kỷ Vô Lan.
"Meo meo meo" Ta đói bụng.
"Làm sao vậy?" Tay Kỷ Vô Lan dừng lại.
Đồng Nhiên đau đầu nhìn hắn, tiếp đó nghĩ được một ý kiến hay! Đó chính là nằm ngửa trên tay Kỷ Vô Lan, đưa móng vuốt sờ sờ lên miệng ý bảo ta đói bụng rồi.
"Đói sao?" Kỷ Vô Lan đã mấy ngàn năm qua chưa ăn cơm, sớm đã quên mất mình cần phải ăn chứ đừng nói đến thấy đói.
Nhưng đây là trên Lăng Vân Phong, chỉ có mình hắn chứ không còn người nào khác và tất nhiên cũng không đào ra được chút thức ăn nào.
Kỷ Vô Lan cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-truyen-xong-toi-thanh-meo-cung-cua-su-ton-phan-dien/246992/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.