Edit: Thanh Nhã
Cả người Đồng Nhiên run lên, mở mắt ra nhìn xung quanh.
Tất cả đều là tuyết, trắng xóa cả một vùng không bóng người, ngay cả trên cây cũng treo đầy bông tuyết, khi gió thổi ngang qua còn mang theo một ít bông tuyết rơi xuống.
Đồng Nhiên ngẩng đầu nhìn cây to che trời trước mặt, bản thân lâm vào hoài nghi, thậm chí còn hơi choáng váng.
Y lắc đầu, ngay lúc muốn sờ đầu xem thử lại phát hiện trước mắt là một cái đệm thịt lông xù nhỏ, không dám tin nhìn cái móng vuốt kia.
Khoan đã!! Tay của mình??
Nhìn cái móng vuốt trắng trắng này, cái thân thể đầy lông này, Đồng Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định nhéo vào người một cái, đôi mắt nhắm lại sau đó chậm rãi mở một bên lẳng lặng nhìn thoáng qua.
Kết quả đương nhiên không làm y thất vọng, vẫn là cái móng vuốt đó cùng với cái thân thể đó.
"Mèo nhỏ?"
Giọng nói mang theo hơi lạnh vang lên sau lưng Đồng Nhiên.
Đồng Nhiên xoay người muốn nhìn xem là ai nhưng những gì thấy được chỉ một thân bạch y, cố gắng ngẩng lên cũng không nhìn được.
"Meo." Coi này, không nhìn tới.
Đột nhiên, Đồng Nhiên bị ai đó bất ngờ đá nhẹ một cái, làm cái bụng trắng bóng của y lộ ra.
"Méo méo." Làm cái gì đấy!
Đồng Nhiên bị đá ngã lăn quay trên mặt đất, đầu ngửa lên trời, lúc này mới nhìn thấy tướng mạo của người kia.
Áo bào* trắng như tuyết, không dính một hạt bụi. Tóc dài đen như mực, tấm lưng thẳng tắp như bạch dương*, mang dáng vẻ đẹp đẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-truyen-xong-toi-thanh-meo-cung-cua-su-ton-phan-dien/246991/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.