“Chủ tử, Phúc tấn đã tới.”
Dận Kì vừa vặn xong việc, Mã Tường thái giám thân cận của hắn liền vào bẩm báo.
An Thanh tới đây?
Dận Kì không khỏi có chút bất ngờ, nàng bình thường không có việc gì thì chưa bao giờ chủ động đến tiền viện, “Tới bao lâu rồi, nàng ấy hiện giờ ở đâu?”
Mã Tường đáp: “Đã tới một lúc rồi, vừa rồi ngài vẫn còn bận, nô tài liền đưa Phúc tấn tới nhĩ phòng bên cạnh.”
Dận Kì khẽ gật đầu, động tác cũng không hàm hồ, cất bước muốn đi về phía bên cạnh.
Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước đã bị Mã Tường cản lại, “Chủ tử, nô tài còn có việc quan trọng muốn bẩm báo.”
Hắn ta ngừng lại, nói: “Nô tài nghĩ, Phúc tấn cũng vì chuyện này mà tới.”
Dận Kì nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Mã Tường tóm tắt kể lại những lời đồn đại bên ngoài một lượt, hắn ta nói xong cẩn thận liếc nhìn Dận Kì, quả nhiên thấy sắc mặt đối phương đã đen như mực.
“Thật là một lũ nói càn!” Dận Kì tức giận vỗ mạnh vào bàn, có cảm giác như bão táp sắp ập đến.
Mã Tường co rụt cổ lại, nhất thời cũng không phân biệt được ngọn lửa giận này là nhắm vào ai.
Dù sao, nếu chuyện của Phúc tấn là thật, bên ngoài lại đồn đãi ầm ĩ như vậy, chủ tử nhà mình khó tránh sẽ cảm thấy mất mặt.
Tay Dận Kì đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, cười lạnh một tiếng, nói: “Cái tật hóng gió mưa trong cung này quả nhiên không hề thay đổi, phân bón dùng rõ ràng là phân tro,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-trieu-thanh-ngay-ngay-lam-ruong/5201546/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.