Vì Từ Phụng Niên đi khá lâu nên người ở nhà bắt đầu lo lắng, bọn họ quên mất hắn rất xinh đẹp, tuy giờ có lớp cải trang khiến người ta không để ý nhưng vẫn có vài người biết thân phận hắn. Chỉ có ngày ngày ăn sắc không có ngày ngày phòng trộm, chuyện bất trắc vẫn có thể xảy đến.
Quan Tự Phong rầu rĩ, sớm biết thế này hắn sẽ bớt tuỳ hứng.
Kết quả khi ba người quay về, nhìn bộ dạng của Từ Phụng Niên, hai người đều ăn ý không hỏi.
Nhìn là biết bị nữ nhân bắt nạt rồi, hỏi chi nữa.
Từ Phụng Niên ngại ngùng về phòng thay đồ. Thanh Nhạn thức thời trốn xuống bếp, định bụng làm đồ ăn ngon xoa dịu tâm trạng hắn ta. Mỗi Quan Tự Phong không di chuyển được nằm mếu máo nhận hết lỗi về mình.
Tống Kiều Thư: “…”
Đã không được việc gì còn phải dỗ tên nhóc này!
Trong bếp, củi khô lửa cháy lách tách.
Thanh Nhạn buộc ống tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc, miệt mài nhào nhột. Hơi nóng từ bếp lò toả ra khiến nhà bếp nóng nực, mồ hôi hắn tích tụ thành giọt lăn dài trên trán, sắp rơi xuống thì một cánh tay xuất hiện lau nó đi.
“Thư Thư.” Hắn giật mình. “Có việc gì hả?”
“Không có việc không thể tìm chàng sao?” Nàng mỉm cười, cẩn thận thấm mồ hôi cho hắn. “Yên nào, rơi vào mắt bây giờ.”
Nam nhân được sủng ái mà vui vẻ, lòng mềm nhũn vẫn không quên nhắc nàng ra ngoài, trong bếp nóng.
Nàng nhún vai, tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-nu-ton-nuoi-bon-chong/3352254/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.