Khi Ngô Kiêu quay trở lại với con cáo đuôi đỏ thì trong lễu không có ai, hắn nghĩ Tổng Kiểu Thư đang giao du đầu đó nên ung dung đi tìm.
Gặp được nữ nhân có đại tỷ dùng thuốc đã hoài thai, nàng ta kinh ngạc hỏi: "Ngươi chưa biết gì sao? Ban nãy ta thấy người làm nhà ngươi bị mấy người khác bắt nạt, ta báo cho bà chủ Tổng, nàng ta đi cứu người rồi."
Nghe vậy hắn vội đi tìm Nguyệt Hải Đường xem tình hình.
Lúc tìm được hai người ở chỗ nghỉ của thợ săn, Tống Kiểu Thư và Từ Phụng Niên đang ôm nhau ngủ say. Trên người chỉ đắp áo khoác, để lộ những dấu vết hoan ái kịch liệt.
Hắn thờ phào nhẹ nhõm, so với ghen tức gì đó hẳn lo lắng nàng ăn thua thiệt hơn. Tuy thê chủ miệng lưỡi cứng rắn nhưng thân thể yếu như gà, chỉ sợ xảy ra xô xát nàng sẽ bị thương.
Xương quai xanh có vết hôn, bờ môi sưng đỏ, không cần nói cũng biết ai làm ra.
Tầm mắt hắn quét tới giữa hai chân nàng bỗng ngừng lại, hơi thở khó khăn. Nơi đó là một mảng lẩy lội trắng đục, hiển nhiên đã bị bắn nhiều hơn một lần.
Cái này thì khác.
Từ hồi gả qua, ngoài Thanh Nhạn ra chưa ai được bắn bên trong. Tống Kiểu Thư muốn đứa con đầu là của chính phu, đối với chuyện này nàng rất nghiêm túc, nên dù có điên long đảo phượng cỡ nào vẫn rút kịp.
Hẫn tức giận.
Hằn còn chưa được bắn bên trong lần nào!
Tống Kiểu Thư mơ hổ cảm thấy một lồng ngực rộng nóng bừng áp vào lưng mình, nàng cựa quậy nhưng không thoát khỏi cánh tay hữu lực, thuần thục tách chân nàng ra. Ngay sau đó một cây gậy gộc cọ cọ giữa hai chân, tìm lối chui vào.
Hả?
"Cái..." Chưa nói hết câu, người đẳng sau thúc một phát, phần đỉnh đầu to lớn ngang ngược đẩy cánh hoa tiến vào. "Lớn quá, từ từ đã."
Ngô Kiêu giả điếc, vén tóc nàng để lộ cái gáy trắng trẻo, hẳn há miệng cắn một ngụm, đồng thời dùng sức thúc tiểu đệ chui một nửa vào.
"A.." Vừa bị dày vò nửa ngày, chỗ đó sưng đỏ nhạy cảm khiến nàng không nhịn được, nức nở xin tha. "Nhẹ thôi, Kiêu lang."
Cảm nhận nàng còn chặt chẽ hơn mọi ngày, Ngô Kiêu mất hỗn tiền lui bừa bãi, nàng kẹp chặt kháng cự.
"Thư Thư bất công, nàng để A Niên bắn vào trong, giờ đừng có cự tuyệt ta."
Có khổ mà không thể nói, lúc đó cao trào liên tục nên nàng mất lý trí, Từ phụng Niên ở bên trên chỉ điên cuồng phát tiết, ngoài việc đâm cho nàng thoả mãn ra hắn chẳng nhớ gì hết, kết quả hai lần bắn đều ở bên trong.
Động tĩnh hai người quá lớn, đánh thức Từ Phụng Niên đang mệt mỏi sau khi giải xuân dược.
Hắn mở to mắt sợ hãi nhìn cảnh tượng hai người dây dưa, trong lòng nghĩ thôi rồi, Ngô gia tức giận vì mình và bà chủ da thịt chi thân nên dùng sức bắt nạt nàng ấy.
Thấy nam nhân trước mắt ngây ngốc, nàng mềm lòng ôm hắn, cố gắng an ủi dẫu bản thân đang bất tiện.
Ngô Kiêu không cố gắng kéo dài, hắn biết Tống Kiểu Thư mệt mỏi nên nắm chặt eo không để nàng né tránh, ảnh hưởng hắn hưởng thụ trọn vẹn từng cú va chạm.
Đến thời điểm muốn bắn, hắn thúc vào tận cùng, cọ cọ điên cuồng, phun đẫm hoa tâm.
Mà nàng, vô lực thừa nhận hết thảy, ôm chặt Từ Phụng Niên run rầy cao trào.
Phát tiết xong xuôi, Ngô Kiêu trở về trạng thái trầm lặng, ngoan ngoãn chịu đựng thê chủ đánh chừa mấy cái vào cánh tay.
Tổng Kiểu Thư có điểm cạn lời, tên nam nhân thối này bình thường như cái hũ nút, bảo gì nghe nấy nhưng tính khí nối lên thì không ai cản được.
"Không được hó hé với ai nghe chưa?"
Nếu Quan Tự Phong biết, tên nhóc đó sẽ không chịu thua kém là hét đòi bắn trong. Còn Thanh Nhạn biết, kiểu gì tên ngốc đó cũng tủi thân suy nghĩ.
Chao ôi. Làm thê chủ khổ lẩm.
Hai người gật đầu.
Đợi Ngô Kiêu quay về lều lấy đồ cho Từ Phụng Niên mặc, quần áo hắn bị đám nữ nhân khốn kiếp xé thành vải vụn hết, Tổng Kiểu Thư vuốt tóc hắn, cười hỏi: "Sao trông ngươi bất an thế?"
Từ Phụng Niên vặn ngón tay, ngại ngùng trả lời: "Bà chủ, ta rất biết ơn ngài đã giải dược cho ta. Chỉ là ta không biết đối mặt với các vị gia ở nhà như nào, cảm giác như ta vừa trộm ngài khỏi họ vậy."
Nàng có thể giấu việc hắn bắn bên trong, nhưng những dấu vết này nói rõ hai người bọn họ đã da thịt chi thân, hắn sợ Thanh gia hoặc Quan gia không chấp nhận, chỉ trích hẳn vô liêm sỉ câu dẫn bà chủ.
Huống hồ hắn chỉ là người làm, tiểu phu nàng hoàn toàn có cơ sở để chỉnh đốn hắn.
Cảm giác của hẳn bây giờ là một tên trộm đang chờ bị phanh phui, xử lý.
"Đổ ngốc này." Tống Kiểu Thư phì cười, nhẹ nhàng nâng gương mặt hắn lên, hôn đôi môi hồng mềm mại cái chóc. "Mọi việc cứ để ta lo, ngươi cứ ngoan ngoãn về phòng chờ đi."
Trái tim hắn đập thình thịch, vội cúi đầu che đậy cảm xúc xao động: "Có phải ta nên chuyển về nhà cũ không?"
"Về làm gì? Nhà ngươi cho thuê rồi mà?" Nàng khó hiểu.
"Dù ngài muốn nuôi ta như ngoại thất cũng nên nuôi bên ngoài, chứ nuôi ngang nhiên ngay trong nhà có vẻ không hay cho lắm."
Nhìn thái độ của nàng không phải ăn xong phủi sạch, cũng không phải chỉ là giải dược xong thôi. Nếu bọn họ tiếp tục giữ mối quan hệ này, hắn phải dọn khỏi Tống gia.
"Vớ va vớ vẩn." Nàng cười mắng. "Ta nuôi ngoại thất làm gì?"
Bàn tay nàng dùng thêm lực, ép hắn nẩng đầu đối diện với ánh mắt mình. "A Niên à, ngươi phải dọn tới phòng ngủ chính thôi."
Từ Phụng Niên ngạc nhiên: "Phòng ngủ chính? Nhưng..." Hắn chợt hiểu ra ý nàng, kinh ngạc che miệng.
Nàng muốn cưới hắn?
"Bà chủ, ta từng làm thanh quan."
"Ứm, chuyện đó không mới mẻ lắm, ta biết lâu rồi."
"Y ta là, ta không xứng làm tiểu phu ngài." Hắn lắc đầu nguầy nguậy, lúc nào rồi nàng còn trêu đùa chứ.
Một lần nữa, nàng giữ gương mặt hắn đối diện với mình.
Nàng đang nghiêm túc.
"'Ta..." Lời từ chối chưa kịp nói đã bị nàng dùng miệng chặn lại.
Nam nhân vô lực mặc nàng cạy mở, dùng lưỡi thâm nhập khuấy đảo.
Bởi hắn không có đồ mặc, chỉ khoác tạm chiếc áo của nàng, cả người nhìn nửa kín nửa hở, dễ dàng bị nàng sờ mó.
"Đừng.." Xuân dược đã giải, thân thể hẳn không còn nhạy cảm quá mức nữa. Hắn cố gắng đầy bàn tay nàng ra. "Ngô gia sẽ quay lại, a..."
"Quay lại thì quay lại, ta sợ hắn chắc." Nàng xoa đùi trong, véo nhẹ phần da mỏng manh nhạy cảm.
Đau đớn pha lẫn kích thích khiến mắt hắn đỏ ửng, giọt nước mắt chưa kịp chảy đã bị nàng liếm sạch. "Bà chủ..."
"Bà chủ với người làm, ngươi thích mỗi quan hệ như vậy phải không?"
"A... không có."
"'Sau này chỉ có ta được bắt nạt ngươi thôi, biết chưa?"
"Vâng."
"Mau gọi một tiếng thê chủ đi."
"Ta không dám." Hắn đỏ bừng mặt. "A..."
"Hư quá, phải phạt." Nàng cắn vàng tai non mềm, thì thầm. "Gọi tên ta đi."
Mãi một lúc sau, hắn không chịu nổi mà lí nhí gọi cái tên trong mơ mình cũng không dám gọi. "Thư Thư:"
"Ngoan lắm." Nàng mỉm cười, thưởng cho một nụ hôn dịu dàng.
Từ Phụng Niên rụt rè đáp lại, môi lưỡi quấn quýt dây dưa, tới khi ngạt thở mới buông.
Không thể tin nồi, nàng muốn nạp hắn vào cửa.
Nghĩ tới tương lai có thể ở bên nữ nhân này, lòng hẳn như tan chảy.
Mặc dù vẫn lo lắng những người khác không chấp nhận mình, hắn hi vọng họ sẽ vì đoạn tình cảm tốt đẹp trước đó mà nướng tay, đừng làm khó mình quá.
Hắn sẽ an phận làm một thứ phu tốt, không tranh không đoạt, chăm sóc thê chủ hết sức.
Ngô Kiêu mang đồ về, nhìn hai người lộn xộn cũng không tỏ thái độ.
Quần áo hẳn dài rộng, mặc lên người Từ Phụng Niên trông rất buồn cười.
"'Xe la được người của Nguyệt Hải Đường dắt về khu săn bắn, nàng ta bảo sẽ tự đưa tới Tống gia sau." Tỉ mỉ khoác cho nàng chiếc áo mới sạch sẽ, thay thế chiếc áo nhàu nát đang thương.
"Ừ. Chúng ta về nhà thôi." Tống Kiểu Thư túm tóc, búi gọn gàng kiểu nữ nhân có chồng.
***
Tác giả có lời muốn nói: hình như có ai đó donate cho tui, xin cảm ơn~
Bị rơi mất cái lắc bạc đeo nhiều năm, không còn thiết tha làm gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]