Sở Dương vừa ra tay đã phế đi một cánh tay của Cao Thịnh Thiên, sau đó đánh đối phương lún một nửa người xuống dưới đất, nhưng sau đó người dân ở Thịnh Kinh thấy thế cũng chỉ hơi lui ra xa đằng sau chỉ trỏ thôi chứ không có bộ dáng sợ hãi.
Sở Dương thấy thế thì hơi hiểu ra: Một là tự tin, hai phe tranh phong không dám liên lụy bọn hắn; hai là căn bản không sợ.
"Cảnh Tử Hàn, trở về nói cho chủ tử ngươi biết, muốn tính toán ta, hắc hắc, đợi ngày sau ta chắc chắn vặn rơi đầu hắn. Còn ngươi nữa, cũng chỉ là một chó săn thôi cũng dám phách lối, cẩn thận ta biến ngươi thành một con chó phế đấy!"
Sở Dương nói chuyện hết sức ngông cuồng nhưng trong mắt lại luôn bình tĩnh.
"Ngươi muốn chết!"
Cảnh Tử Hàn cũng là một học sinh trong học viện hoàng gia, một nhân vật cao ngạo như thế nhưng ở trên phố bị người ta gọi là chó săn, lúc này hắn đỏ mặt giận dữ không thôi, lập tức vung tay đánh tới phía Sở Dương.
Sở Dương sâm nhiên cười một tiếng, nói: "Đang đợi ngươi đó!"
Hắn đánh ra một chưởng không có bất kỳ uy thế gì, gió không động, mây không tan, hết sức bình thường nhưng lại đột ngột khắc lên trước ngực Cảnh Tử Hàn.
Răng rắc răng rắc!
Ngay sau đó có tiếng xương vỡ vụn phát ra liên hồi.
Cảnh Tử Hàn hấp háy mắt, run lên ba lần, tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu tươi, hắn khổ sở giơ ngón cái lên chỉ Sở Dương như muốn nói gì đó nhưng miệng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460136/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.