Trên tường thành, Thương Tú Tuần nhìn Sở Dương bằng đôi mắt lấp lánh mọng nước, thể hiện vẻ sùng kính mê ly.
Nam nhi trên thế gian được bao người như thế?
Ngàn dặm cứu viện.
Phóng khoáng vượt mây.
Chí hướng vĩ đại.
Lòng mang vạn dân.
Tình khắc trong tim.
Thương Tú Tuần bỗng nhiên lo lắng hỏi: "Phủ chủ có thể ứng phó không?"
Từ Tử Lăng vô cùng kiên định nói: "Sư phụ nhất định sẽ làm được!"
Sở Dương nghe mà động dung vô cùng, nhiệt huyết sục sôi, một loại suy nghĩ nào đó cũng càng thêm kiên định. Hắn thi lễ với Cự Côn Tử một cái, sau đó dậm chân tiến lên, đi tới trước người đối phương, cười nói: "Tiền bối, ta vừa mới nói, chút khó khăn nhỏ đó nếu không thể qua được thì sao có thể trấn bát hoang, nuốt cửu châu, bao quát thế giới.
Cự Côn Tử nhíu mày nói: "Hắn đã đạt tới cực hạn Đại tông sư, đạp nửa bước tới cấp độ thần minh, một thân thần thông hết sức khó lường!"
Sở Dương cười to ha ha ha, sau đó phất ống tay áo nói: "Tiền bối, ngươi cũng quá coi thường ta."
ẦM! ẦM!
Khí thế bộc phát như núi kêu biển gầm, tựa như lôi đình nổ tung, bụi đất bay tứ tung, mặt đường lát cứng rắn dưới đất bị nứt ra kéo thành một đường thật dài.
Cự Côn Tử kinh hãi, cũng nhịn không được rút lui hai bước: "Khí tức thật là mạnh!"
Tịnh Minh co rụt con ngươi lại, niệm một tiếng phật hiệu, lông mày đã nhíu lại.
Cự Côn Tử đại hỉ: "Tốt, tốt, tốt, nếu có bực nhân vật như ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460120/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.