Lơ lửng giữa không trung, dưới Đại Nhật Như Lai chưởng, Tịch Ứng bị đập suýt chết, Tả Du Tiên cũng vậy, ngay cả Tích Trần đã chạy trốn được hơn ngàn mét cũng không thoát khỏi vận mệnh tương tự.
Với những đệ tử ma môn này, Sở Dương không có chút hảo cảm nào.
Bọn chúng ngoại trừ việc phá hư xã hội ra thì không hề xây dựng bất cứ thứ gì, có thể nói là ung thư trong khối u ác tính.
Chúc Ngọc Nghiên đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, quay đầu ngón nhìn, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Ngươi thật là người sao?"
Âm Hậu đắng chát hỏi thăm.
"Ngươi nói xem?"
Sở Dương lạnh lùng vô cùng, phóng ra một bước đã rơi xuống trước người Chúc Ngọc Nghiêng: "Ma môn biến chết nên không cần phải tồn tại nữa, qua mười năm nữa, ta sẽ cho ngươi thấy cục diện bách gia hưng thịnh là tràng cảnh quang vinh đến bực nào!"
"Ma môn, bách gia?"
Chúc Ngọc Nghiên rất thất lạc.
Rốt cục, Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan và An Long được dẫn đến Sở phủ. Bọn người còn lại tự nhiên có đãi ngộ khác biệt, chờ đợi bọn hắn là vận mệnh đã được chú định.
Sở Dương cũng không khó dễ ba người họ, dù sao bọn họ mặc dù ở ma môn nhưng lại không làm ra chuyện gì xấu. Chỉ có ấn tượng về Chúc Ngọc Nghiên là không được tốt lắm, dù sao thân là người đứng đầu một phái nhưng lại không thể ước thúc môn nhân đệ tử, thậm chí dung túng, đây cũng không phải là vấn đề về năng lực."
"Các ngươi có hai lựa chọn!"
Ngày thứ hai, Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460107/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.