Chúc Ngọc Nghiên cảm nhận được hàn khí lạnh băng, sâu trong đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, dù năm đó bị Thạch Chi Hiên vứt bỏ cũng chưa từng gặp loại cảm giác này.
Nếu như những điều Mã Tường nói là sự thật thì thiếu niên trước mắt không phải là người, mà là thần.
Căn cứ tin tức của nàng, thời gian Sở Dương đến Dương Châu chưa tới mười năm, thời gian ngắn như thế sao có thể làm được gì?
Phải biết rằng Duyệt Tân Lâu, Liên Hợp thương hội, Sở thị võ quán trải rộng khắp thiên hạ.
Lại nói, trăm người trăm tâm tư, dù làm gì cũng sẽ có người không hài lòng, nhưng Dương Châu một mực gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì cả.
Thủ đoạn phải kinh khủng bậc nào mới có thể làm được như thế?"
Thật chỉ có năng lực của quỷ thần mà thôi!
Hôm nay tới đây báo thù, thật không nhìn ra được bất cứ hy vọng gì.
"Ta muốn biết, những đệ tử kia rốt cục thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên ngăn nỗi sợ hãi trong lòng, cưỡng ép trấn định lại, nhìn Sở Dương hỏi.
"Dựa theo luật pháp của Sở phủ ta, nên giết thì giết, nên phạt thì phạt, những kẻ sống sót sẽ bị đưa tới quặng mỏ hoặc những địa phương khác lao động, căn cứ tội ác mà hạn định niên hạn, một khi kết thúc phục dịch thì tự nhiên sẽ trả lại tự do cho bọn họ." Sở Dương nói.
Chúc Ngọc Nghiên lại run lên, kỷ luật nghiêm minh đại biểu cho điều gì, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
"Ngươi không tin? Có thể gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460106/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.